Điền Đường vẫn dựa theo nguyên tắc ban đầu, mặc kệ số lượng người nộp đơn bao nhiêu, đều dựa theo quy tắc tới trước thì được trước để tiến hành sắp xếp.
Lần này thôn dân được ở nhà gỗ có tổng cộng 28 người, tính cả mấy nhóm người trước đó đã vào ở, thôn Điền gia hiện tại đã có hơn 120 người đã chuyển đến nhà gỗ ở, người còn chưa được vào ở nhà gỗ chỉ còn lại gần 100 người, cơ hồ đều là những thôn dân mới chuyển đến thôn Điền gia không lâu.
Dựa theo tình hình hiện tại,có hai nguyên nhân khiến những người này không xin vào ở nhà gỗ, một là trong tay họ không đủ tiền, còn lại là nhà gỗ số lượng có hạn, bọn họ còn chưa kịp xin thì đã hết.
Vừa vặn hiện tại vừa qua đầu mùa xuân, hơn nữa trước tết vừa mới có một trận tuyết dày đặc, rất nhiều nơi đóng băng còn chưa kịp tan, các thôn dân đều không có cách nào ra đồng làm việc.
Điền Đường dứt khoát tuyên bố nhiệm vụ mới, để cho các thôn dân đi sửa chữa lại những ngôi nhà gỗ trước kia của thôn Điền gia. Chủ yếu là sửa chữa một ít chỗ bị hư hại do mưa dột, một ít phòng ở trung tâm khu vực cũ, cùng với những căn nhà hiện tại không có người ở, sau khi sửa chữa trực tiếp khóa cửa chính lại, sau đó niêm phong tất cả lại. Một số phòng còn được sắp xếp lại sau khi sửa chữa.
Đầu tiên là dời toàn bộ đồ dùng trong phòng đến góc tường, sau đó dựng thêm giường gỗ có thể chứa được càng nhiều người ngủ hơn ở chính giữa căn phòng, từ đường chỉ để lại một gian phòng, trong đó được dùng làm từ đường tổ tiên của thôn Điền gia, không gian còn lại đều được dọn ra để đặt giường gỗ.
So với lúc trước chỉ có thể trải cỏ khô, sau khi trải giường gỗ cũng có thể thoải mái và ngủ ngon hơn không ít.
Sau đó là sắp xếp lại đệm chăn, một số thôn dân khi tới thôn Điền gia, có người sẽ tự mang đệm chăn, nhưng nhiều người trong số họ sẽ phải sử dụng đệm chăn do thôn phát.
Ban đầu, Điền Đường sẽ đăng ký những đệm chăn này thuộc về nhà nào, trước mắt những đệm chăn này thuộc về nàng, nhưng tương lai thôn dân thôn Điền gia trở về, có thể tìm nàng đổi một bộ đệm chăn mới tinh.
Đối với Điền Đường mà nói, những đệm chăn này không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng đối với thôn dân mà nói, mỗi một giường nệm đều là một phần của cải trong nhà họ, nếu như có thể làm sáng tỏ mọi chuyện trước mặt các thôn dân, nàng mới có thể tự tin xử lý những chiếc chăn đệm đó.
Sau một vài bước, Điền Đường trực tiếp kêu người đốt những đệm chăn thật sự mục nát không thể dùng được nữa, những tấm đệm chăn còn lại trải qua khâu vá, như được thay một lớp áo mới, liền có thể trở thành những tấm chăn mới.
Sau đó, nàng lại thêm một ít chăn mới, đặt chung một chỗ với những chiếc chăn này, tổng cộng 50 chiếc chăn mới.
Cùng lúc đó, 10 căn nhà gỗ cũ nát đã được cải tạo lại.
10 căn nhà gỗ cách vị trí này cũng không xa lắm, Điền Đường liền trực tiếp cho người dùng hàng rào vây lại, đồng thời ở trong phạm vi này, đều được trải [đường đất], sau khi trải xong, nhóm phòng ốc trong phạm vi này cũng đã trở nên sạch sẽ hơn không ít.
Điền Đường định giá lại nhà gỗ cư trú, chăn đệm sử dụng, giường chung ở từ đường, tổng cộng có 50 giường ngủ, có thể chứa 50 người, 9 gian phòng ở khác, mỗi gian có thể ở từ 3 - 8 người.
Giá cả tất cả giường đều là 10 đồng mỗi tháng. Giá chăn là 6 đồng một tháng, vài người có thể thuê chung một giường, cũng có thể một người thuê một giường.
Cũng giống như nhà gỗ mới, tất cả thôn dân vào ở nửa năm đầu sẽ không thu phí, nửa năm sau dựa theo giá cả bình thường mà thu phí.
Phân phối phòng ốc chủ yếu dựa theo giới tính mà phân phối, nữ nhân chủ yếu ở giường nhỏ, nam nhân chủ yếu ở giường lớn.
Đồng thời nàng còn tìm 5 nữ nhân tay chân lanh lẹ trong thôn giúp đỡ làm việc, tiền lương của họ là 10 đồng một ngày, công việc mỗi ngày là dọn dẹp giường chiếu và phơi chăn, bởi vì lúc này mọi người đều không quá chú tâm vào phương diện này, thời gian phơi chăn ấn định là cứ 10 ngày một lần, còn việc dọn dẹp giường chiếu cũng không cần dọn dẹp mỗi ngày, chỉ cần dọn dẹp một chút khi có người dọn đi là được.
Tất nhiên, bình thường còn phải làm thêm một ít công việc quét dọn vệ sinh.
Cứ như vậy, năm người này bất kể tình huống gia đình như thế nào, ít nhất tiền lương các nàng kiếm được, có thể để các nàng tự tiêu dùng, mà không cần ỷ lại vào người khác.
Việc này nhìn thì có vẻ rất nhiều, nhưng thực ra phần lớn công việc chủ yếu vẫn là phủi giường, sau khi phủi giường xong, các thôn dân liền dọn vào và bắt đầu bày trí lại căn phòng của mình, kỳ thật chỉ tốn chút thời gian ban ngày mà thôi.
Hôm nay, công việc của các thôn dân so với trước chỉ tăng thêm hai bước, bước thứ nhất là buổi sáng đi ra ngoài liền mang đồ chuyển ra ngoài, bước thứ hai chính là buổi tối lúc trở về lại chuyển đồ về như cũ.
Hôm nay, Triệu Kim Hoả cũng không khác những ngày trước là bao, ra ngoài cùng Vương Tú Tú đi đốn củi chặt cây.
Kể từ khi nương hắn vào xưởng dệt làm việc, lo lắng của hai người bọn họ cuối cùng buông xuống, bởi vì hai mẫu tử đều đang kiếm tiền, bọn họ đã không còn bất kỳ áp lực nào về tiền thuê nhà gỗ. Thay vào đó, hiện tại bọn họ vẫn đang trông ngóng đến lúc có thể sắp xếp để dọn vào nhà gỗ ở.
Vừa nghĩ tới trong những khúc gỗ mà mình đang chặt có thể sẽ có một cây cột trở thành nhà của mình, hắn liền cảm thấy cả người đầy sức lực, ngay cả làm việc cũng dùng sức thêm không ít.
Hôm nay là ngày sửa chữa lại những căn nhà gỗ ban đầu, vừa nghĩ đến buổi tối trở về là có thể ngủ ở trên giường, lúc Triệu Kim Hoả làm việc đã nghĩ đến việc này, vừa trở về liền đi tìm nương hắn, hắn muốn cùng nương của hắn trở về.
Khi đi không bao lâu, hắn liền thấy được nương hắn cũng có chút sự xúc động.
Trên mặt Triệu mẫu tràn đầy ý cười, vừa đến gần đã bắt đầu thúc giục Triệu Kim Hoả: “Đi mau, đi mau, đi xem phòng chúng ta thế nào.”
Hai người họ cùng nhau đi về nhà, khi đi tới ngoài hàng rào, chỉ nhìn đường bên trong, trên mặt đã tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Triệu Kim Hoả thậm chí có chút lắp bắp: “Nương... Nương, chúng ta... con đường này của chúng ta cũng rất tốt, con đường cũng không có một chút bụi nào cả.”
Trong thôn hiện tại chỉ có hai nơi có đường đất bằng như này, một cái gần khu nhà gỗ mới, cái còn lại chính là nơi này, dưới tình huống trong túi không có đủ tài chính, Điền Đường không thể không tiết kiệm ở phương diện này.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, dẫn đến không ít thôn dân đều cho rằng có thể giẫm lên con đường đất bằng cũng là một loại vinh quang.
Lúc này nhà gỗ cũ cũng xuất hiện đường đất bằng, không ít thôn dân đi trên đường đều cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Hai mẫu tử họ cẩn thận đi trên đường đất bằng để tiến vào phía bên trong, vừa định đi tới từ đường, xa xa đã có người vẫy tay với hai người bọn họ: “Triệu đại nương, bên phía này.”
“Đổi chỗ rồi sao?” Triệu mẫu nghe thanh âm đi qua.
Triệu Kim Hoả theo bản năng đi tới.
Quả nhiên đối phương đi tới liền ôm lấy cánh tay Triệu mẫu, chỉ vào Triệu Kim Hoả: “Nương của ngươi đi theo ta, ngươi vẫn là đi từ đường, Thần sứ đại nhân đã nói, nữ nhân chúng ta ở bên kia, nam nhân các ngươi đều ở trong từ đường. Về sau, chúng ta chia ra ở.”
Triệu Kim Hoả nhịn không được liền nhìn về phía nương hắn.
Kết quả Triệu mẫu vỗ đùi: “Ai ui, như vậy cũng tốt, nương nói với ngươi, nương đã sớm không muốn ở cùng đám nam nhân thối kia, cho dù ngươi là nhi tử ta, ta cũng không muốn ở cùng, hơn nữa nam nữ ở cùng một chỗ, ngủ cũng không tiện, về sau nữ nhân chúng ta ở chung thì tiện hơn nhiều.”
Nói xong, hai người họ dắt tay nhau bước đi.
Từ xa còn truyền đến tiếng nói chuyện của hai người họ: “Vẫn là thần sứ đại nhân suy nghĩ chu đáo, biết cuộc sống như vậy cũng không tiện lắm.”
Triệu Kim Hoả ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của nương mình càng ngày càng xa hơn.
Phía sau có người ôm vai hắn, dẫn vào từ đường : “Đi thôi, đừng nhìn nương của ngươi nữa, đừng nói là nương ngươi, còn có cả nương của ta, cũng rất là phấn khích, như vậy cũng tốt, về sau trong từ đường chỉ còn những đại nam nhân như chúng ta, cho dù sau này ở trần cũng không sao.”