Điền Đường vẫn luôn cảm thấy chỗ dựa tinh thần cũng đóng vai trò quan trọng như chỗ dựa trong cuộc sống, ở thời đại này tư tưởng trọng nam khinh nữ vẫn còn rất phổ biến, chủ yếu cũng là bởi vì nam nhân có phần chiếm ưu thế hơn nữ nhân trong thể lực, tư tưởng nữ không thể làm những công việc thể lực đã khiến cho tư tưởng này ngày càng phát triển, để rồi nữ nhân trở thành một thành phần tương đối yếu thế.
Đặc biệt khi về già, khi còn trẻ họ còn có thể làm chút việc về thể lực, nhưng vào lúc này thân thể của các nàng lại phải chấp nhận, chấp nhận dựa vào chồng con.
Điền Đường vừa nghĩ tới nếu như mình thật sự xuất hiện ở cổ đại mà không có bất kỳ sự hỗ trợ nào, có lẽ một ngày nào đó nàng cũng sẽ thỏa hiệp với tình thế này.
“Học nghề” không thể kiếm được nhiều tiền, có thể mỗi ngày chỉ có thể kiếm được mấy đồng, nhưng đối với các nàng mà nói, đây cũng là một công việc quan trọng với họ.
Quả nhiên sau khi Mai Kỳ nói xong, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười vui vẻ.
[Tiếp nhận nhiệm vụ chính (Công nghiệp Hưng Quốc - Công nghiệp sơ cấp) thành công, mở ra (Thương Thành - Công nghiệp sơ cấp), thời gian nhiệm vụ không giới hạn]
[Chúc mừng người chơi, công nhân sơ cấp đạt 10 người, khen thưởng trang phục công nhân *10 bộ, cơm hộp nhôm *10 bộ, máy hấp *1 bộ]
Điền Đường nhấn mở bảng trò chơi, hiện tại tuyến nhiệm vụ chính có thể thăng cấp có [Giáo dục hưng bang] cùng [Công nghiệp hưng quốc], tương ứng với đó là các khu thương thành liên quan đến hai nhiệm vụ này, khu thương thành trước chủ yếu là dành cho một ít đồ dùng học tập, mà trong khu thương thành lần này chủ yếu là dành cho một số đồ dùng công nghiệp.
Nàng xem xét một ít đồ vật trong khu thương thành mới, bên trong có không ít đồ tốt, ví dụ như giày, găng tay, còn có một ít các loại khẩu trang, tổng thể lấy thực dụng làm chủ, ngoài ra ở đây cũng có những vật dụng mà thôn dân có thể sử dụng..
Trong này có những dụng cụ như xẻng sắt, cuốc đều có thể để nam nhân sử dụng để làm nông.
Vừa vặn hiện tại vừa mới qua Tết Nguyên Đán, khi mùa xuân chính thức đến, công việc đồng áng trong thôn cũng sẽ một lần nữa được vận hành theo quỹ đạo, những thôn dân mới không có ruộng đất, muôn làm nhiệm vụ cũng cần phải có những nông cụ này, lúc này nông cụ vừa vặn là đồ dùng khan hiếm.
Kỳ thực trong khoảng thời gian này, Điền Đường cũng đã phát hiện vấn đề này, chỉ là vẫn không có cách giải quyết thích hợp, nhóm người tới đầu tiền thì còn đỡ, sau khi thôn dân trước rời đi, trong thôn còn giữ lại không ít nông cụ có sẵn, tạm thời giao cho bọn họ dùng cũng không thành vấn đề.
Nhưng số dân của thôn Điền gia càng ngày càng tăng, nguồn cung nông cụ dần ít hơn so với nhu cầu, thậm chí rất nhiều người chỉ có một thân thể tràn trề sức lực, nhưng lại không biết nên làm việc như thế nào.
Về việc tại sao khu thương thành có liên quan đến [Công nghiệp] này lại có nhiều nông cụ xuất hiện như vậy, Điền Đường chỉ có thể trả lời bởi vì “Công nông không có sự ngăn cách”, dù sao những dụng cụ như xẻng sắt, không phải chỉ có thể dùng cho nông sự, mà còn có thể sử dụng vào công nghiệp nên nhu cầu cũng không hề nhỏ.
Sau khi Điền Đường đặt nông cụ mới lên kệ, nàng lại mở ra khu an toàn, mở rộng khu vực an toàn ra thêm 2 km vuông.
Động tác này đương nhiên không thể che giấu thôn dân làm việc trong thôn, cơ hồ chỉ trong một cái nháy mắt thì phạm vi khu an toàn đã được mở rộng, có một số thôn dân đang làm việc liền buông nông cụ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lá chắn màu lam đang mở rộng ra bên ngoài.
“Lại mở rộng ra rồi.”
“Đúng vậy, lại mở rộng ra, thôn Điền gia chúng ta lại càng có thêm hy vọng, cho dù không ra bên ngoài thôn, chúng ta cũng có thể trải qua những ngày tháng tốt lành.”
Phụ tử Bạch gia cũng vừa hay nhìn thấy cảnh tượng vừa diễn ra vừa nãy.
Hai người liếc nhìn nhau. “Thôn Điền gia này thực sự không đơn giản, chỉ sợ thứ mà thần nữ muốn không chỉ là thôn Điền gia.”
“Vậy chúng ta nên làm sao bây giờ?”
“Đi dạy học chứ còn làm gì bây giờ?”
…
“Dầu, thực sự là dầu!”
“Xưởng dệt cũng đã bắt đầu dệt vải.”
“Thật tốt, có phải rất nhanh là chúng ta có thể mua được dầu và vải hay không?”
“Dầu đậu nành có thơm không?”
“Thơm, rất thơm, ta nói cho ngươi biết, trước đây ta đã từng dùng qua dầu đậu nành, mùi vị đặc biệt thơm, ta nghe nói dầu đậu nành còn thơm ngon hơn so với mỡ heo.”
“Thật sao? Ta đã ngửi thấy mùi rất thơm, chỉ cần đợi đến lúc đại sảnh giao dịch bắt đầu mở bán dầu đậu nành, cho dù phải thắt lưng buộc bụng, nhất định ta cũng phải mua hai lượng, xào đồ ăn thơm ngào ngạt, đã lâu lắm rồi ta vẫn chưa được thưởng thức hương vị thơm ngon của dầu rồi.”
“Ai mà không như vậy chứ? Mùi thơm lan dần ra bên ngoài, dầu thơm như vậy, xào rau hay nấu món khác đều sẽ rất ngon.”
Xưởng ép dầu cùng với xưởng dệt cùng nhau được đưa vào hoạt động, xưởng ép dầu thì do một tay Điền Ngưu phụ trách. Còn xưởng dệt chủ yếu là do 10 nữ công phụ trách, từ khi hai xưởng này bắt đầu được hoạt động, các thôn dân liền tụ tập đông đủ ở bên ngoài xưởng dệt, xôn xao thảo luận những chuyện như khi nào mấy thứ này mới có thể đưa ra đại sảnh giao dịch.
Thậm chí còn có người còn bưng bát ăn cơm đứng ở bên ngoài công xưởng, theo lời mà bọn họ đã nói, âm thanh phát ra từ công xưởng vô cùng dễ nghe, khi họ lắng nghe âm thanh đó họ luôn cảm thấy lòng của mình sẽ trở nên kiên định hơn.
Những ngày này, điều mà mọi người quan tâm luôn là cơm ăn, áo mặc và cả nơi để sinh sống, trong khoảng thời gian này, vấn đề về lương thực của thôn Điền gia đã không còn gây ra quá nhiều trở ngại nữa, nhưng vấn đề về quần áo vẫn là một vấn đề rất lớn cần phải được giải quyết, thậm chí còn có nhiều người còn mặc hai bộ quần áo rất nhiều lần.
Nếu quần áo bị rách, họ liền nhặt một ít vải vóc không biết từ nơi nào tìm được và khâu vá lại, chỉ cần không có lỗ thủng lộ ra bên ngoài, thì đó chính là một bộ quần áo tốt.
Nếu như là trước kia, các thôn dân có thể sẽ cảm thấy như vậy cũng ổn, nhưng hiện tại cuộc sống của họ ngày càng được cải thiện, trong túi của mọi người cũng đã có thêm không ít tiền dư, trong lòng họ dần trở nên ngứa ngáy, lúc nào cũng nghĩ đến việc có thể mua thêm cho mình một bộ quần áo mới.
Cuối cùng xưởng dệt chính thức khởi công, tất cả mọi người ai nấy đều ngóng trông một ngày nào đó những tấm vải xinh đẹp sẽ được đưa lên kệ, cho dù giá cả có lẽ sẽ hơi đắt một chút, họ cũng phải gom góp tiền để mua cho bằng được.
Sau khi hai xưởng chính thức khởi công xây dựng, một dãy 10 căn nhà gỗ mới cũng đã được xây dựng xong.
Nhà gỗ của thôn Điền gia chủ yếu chia làm ba phần, một phần là nhà gỗ vốn có của thôn Điền gia tổng cộng 40 căn, một phần là nhà gỗ của Bạch gia mua tổng cộng 10 căn, còn phần còn lại là nhà gỗ của các thôn dân thuê, tính tới bây giờ thì có tổng cộng là 30 căn.
40 căn nhà gỗ ban đầu của thôn Điền gia hiện nay chủ yếu là nơi ở của thôn dân mới , làm nơi tạm thời chuyển tiếp, tất cả mọi người của Bạch gia đều sống trong những căn nhà gỗ mà họ tự mua.
Về phần 30 căn nhà gỗ còn lại, nhóm đầu tiên chủ yếu là nơi sinh sống của Điền Đường, còn có người ban đầu có sự tin tưởng tương đối lớn đối với những căn nhà gỗ, ví dụ điển hình là Vương Tú Tú.
Nhóm nhà gỗ thứ hai có một nửa là của người thôn Điền gia, sau khi thông qua đổi mới “mua”, cũng đã thuộc sở hữu của bọn họ, một nửa còn lại dựa theo nguyên tắc tới trước thì được ở trước. Bởi vì số lượng nhà gỗ tương đối ít ỏi, nhóm người thứ hai vào ở nhà gỗ cũng không nhiều. Thôn Điền gia càng ngày càng phát triển, tiền trong túi các thôn dân cũng dần dần nhiều hơn, so với việc chen chúc với mọi người ở từ đường, đã có không ít người bắt đầu muốn ở trong những căn nhà gỗ sạch sẽ gọn gàng lại ít người.
Vì thế sau khi đợt nhà gỗ thứ ba chính thức hoàn thành, các thôn dân đến thôn Điền gia ban đầu đã nộp đơn xin vào ở.