Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Xuyên Không Về Cổ Đại

Chương 40


2 tuần

trướctiếp

Bạch Phục Linh mỉm cười: “Ta cũng rất vui khi thấy ngươi có thể ở lại thôn Điền gia, nhìn thấy ngươi ở lại thôn Điền gia rất tốt vậy ta liền thấy an tâm rồi.”

“Chỉ cần là người đi vào thôn Điền gia, ai cũng đều mang lòng cảm ơn, so với chúng ta thì những người tới sớm hơn kia, có không ít người trước đây phải ăn xin ở ngoài trấn Phong Thu, không phải bọn họ không muốn làm việc, chỉ là không biết nên làm cái gì, nhưng từ khi vào thôn Điền gia mỗi một người đều có mục tiêu mới, mà tất cả nhưng thứ này đều là thần nữ ban cho chúng ta.”

Hiện tại người Mai Kỳ tín nhiệm nhất chính là thần nữ, cũng bởi vì như thế nên hắn trở thành “Người phát ngôn” không thể thiếu bên ngoài của Điền Đường.

Đương nhiên, hiện tại Mai Kỳ cũng không biết được Điền Đường đang suy nghĩ gì, hắn chỉ biết Điền Đường bảo hắn làm việc, vậy hắn liền đi làm là được, cái khác không cần hỏi nhiều.

“Ta biết thần nữ rất tốt.”

Bạch Phục Linh mới đến, vẫn không có cách nào hoàn toàn giống như Mai Kỳ, quá mức tín nhiệm vào thần nữ này, hắn chỉ có thể dựa theo nguyên tắc của bản thân mà làm việc.

“Ta muốn hỏi thử, chuyện sinh hoạt ở thôn Điền gia, bình thường cần đi đâu để mua thức ăn?”

“Không phải ngươi đã đi qua đại sảnh giao dịch sao?” Mai Kỳ nghi hoặc nhìn nàng.

Bạch Phục Linh cũng có chút nghi hoặc: “Đại sảnh giao dịch? Ta đã xem qua rồi, hầu như chỉ có một số thứ như khoai tây, khoai lang các loại.”

Mai Kỳ gãi gãi đầu nói: “Như vậy còn chưa đủ sao?”

Hai người đối diện, trong mắt hai bên đều có nghi hoặc.

Đối với Mai Kỳ mà nói, chỉ cần có thể không để cho bụng bị đói, mấy thứ như khoai tây, khoai lang là đã đủ rồi, nhưng mà đối với Bạch Phục Linh mà nói, cho dù là ở trên trấn Phong Thu cũng có thể mua được một số nguyên liệu tươi mới, hắn có thể dùng nhiều tiền hơn nhưng tuyệt đối không thể chỉ ăn mỗi khoai tây, khoai lang.

Hai người đứng ở góc độ khác nhau, tất nhiên sẽ suy nghĩ khác nhau.

“Ta đi đại sảnh giao dịch xem thử.” Bạch Phục Linh nói.

Mai Kỳ nhẹ nhàng thở ra, đối mặt với vấn đề không trả lời được, trong lòng hắn không thể không căng thẳng, thậm chí còn có một loại cảm giác hắn làm không đúng gì đó, hiện tại Bạch Phục Linh chủ động nói sang chuyện khác, hắn vội vàng nói.

“Kỳ thật cách mỗi một đoạn thời gian, trên kệ của đại sảnh giao dịch sẽ có một ít nguyên liệu nấu ăn mới, chẳng hạn như mấy ngày hôm trước đã đưa lên một số gạo, trước kia giá gạo trong đại sảnh giao dịch là 120 văn một cân, nhưng hiện tại chỉ cần 12 văn là có thể mua được 1 cân gạo.”

Bạch Phục Linh yên lặng tính toán thử, hắn không biết đại sảnh giao dịch này dựa theo phương pháp nào để định giá.

120 văn một cân quả thật có chút quá đáng, nhưng hiện tại giá 12 văn một cân ngược lại còn tính là khá rẻ.

Sau khi tiễn Mai Kỳ đi, Bạch Phục Linh cố ý đi tìm Bạch Quán Chúng, hai người cùng đến đại sảnh giao dịch xem xét.

So sánh với lần trước khi hai người tới đây, lần này phía trong đại sảnh giao dịch có thêm một số đồ ăn họ chưa thấy qua trước đây.

Chỉ là đối với những văn tự thiếu cánh tay gãy cái chân bên trên, vẫn khiến cho Bạch Phục Linh cùng Bạch Quán Chúng không thể tiếp thu được.

Đúng lúc này, hai người nhìn thấy có một người ở bên cạnh đang nằm bò ghi chép cái gì đó, thế là họ liền cùng nhau đi qua xem, đến gần mới phát hiện ra đối phương vậy mà đang sao chép những chữ đó, tuy rằng viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng từng nét bút đều viết rất tốt.

“Trước đây ngươi từng biết chữ sao?”

“Ta chỉ là một tên nay đây mai đó, làm gì biết chữ chứ.”

Đối phương nói, bỗng dưng hắn quay đầu lại.

“Hả, Bạch lão đại phu, Bạch tiểu đại phu, các người cũng tới đây?!”

“Ngươi là?” Bạch Phục Linh cùng Bạch Quán Chúng liếc nhìn nhau, đều tỏ ra mờ mịt.

“Ta là Lý Nhị Trụ, chính là tên Nhị Trụ Tử kia.” Lý Nhị Trụ cười hì hì nói.

Bạch Quán Chúng nhíu mày: “Ngươi là cái tên… Lưu manh kia?”

Lý Nhị Trụ cúi đầu: “Chuyện đó, đều là quá khứ, hiện tại ta cũng muốn sống thật tốt đây, Bạch lão đại phu ngươi xem, chữ này ta có viết sai hay không?”

Bạch Quán Chúng đang muốn sửa sai, đột nhiên nhìn thấy giấy bút hắn cầm trong tay, khiếp sợ nói: “Nơi này có học đường sao? Đây lại là bút loại gì?”

Thấy bộ dáng khiếp sợ của Bạch Quán Chúng, Lý Nhị Trụ lập tức đắc ý dạt dào nói.

“Đây là sổ viết chữ, đây là bút chì, đều là do học đường phát, mỗi một thôn dân của thôn Điền gia đều có thể nhận một phần, nhưng mà nhất định phải giữ cẩn thận, nếu như viết hư rồi thì trừ khi ngươi thi đậu nhà trẻ mới có thể nhận được bộ mới, nếu không cũng chỉ có thể viết chữ trên mặt đất, ta đã thi đậu nhà trẻ! Các ngươi xem quần áo của ta đi, đây chính là đồng phục của nhà trẻ, chỉ có nhân tài thi đậu nhà trẻ mới có.”

Đồng phục nhà trẻ này cùng loại với đồng phục giảng dạy của thời đại sau này, bởi vì mùa đông còn có tác dụng giữ ấm nhất định, cho nên về cơ bản mỗi thôn dân ở đây đều nhận được đồng phục nhà trẻ trước, chính là thay thế cho quần áo trước đây, cũng thành quần áo đồng phục của nhà trẻ.

Một mặt có thể khoe rằng bản thân đã thi đậu nhà trẻ, mặt khác bản thân quần áo có được tác dụng giữ ấm.

Thứ tốt như vậy có thể đẹp cả đôi đường, khiến không ít thôn dân không tiếc phải thắp đèn đêm cũng muốn nghiêm túc đọc sách.

Thường xuyên đi qua đi lại, hàng ngày khoe đồng phục của nhà trẻ ra đã trở thành chuyện thường ngày của thôn dân ở thôn Điền gia.

Bạch Quán Chúng và Bạch Phục Linh đều không hiểu rốt cuộc Lý Nhị Trụ đang khoe cái gì, theo bản năng lại nhìn về phía hàng chữ ở trên vở ghi của Lý Nhị Trụ: “Đây là số học sao? Ngươi còn học cả số học?”

“Chỉ là số học mà thôi, mọi người đều học mà, rất khó sao?” Lý Nhị Trụ cũng bởi vì mình đã học qua sau đó mới biết hóa ra số học cũng không khó một chút nào, càng không thể hiểu được vì sao Bạch Quán Chúng lại khiếp sợ như vậy.

Hắn cũng không biết, hiện tại số học mà thôn Điền gia bọn họ đang học cùng với số học truyền thống thật ra là hai hệ thống phép tính khác nhau, cho dù là kết quả thặng dư tăng giảm giống nhau, nhưng từ góc độ nào đó mà nói thì con số Ả Rập cùng con số nơi này đã không còn thuộc về cùng một loại nữa.

Mà lúc này, Bạch Quán Chúng cùng Bạch Phục Linh đã cực kỳ khiếp sợ, không còn so đo những chữ “thiếu tay gãy chân” kia nữa, ngược lại nổi lên hứng thú nồng hậu với những con số này hơn.

Sau đó không lâu, trong học đường của thôn Điền gia lại thêm hai học sinh có thái độ tích cực, nỗ lực cạnh tranh muốn thi đậu nhà trẻ.

“Đúng đúng đúng, cái này tính như vậy!”

“Cha, phép toán này của người không đúng, phải là như vậy mới đúng.”

“Ngươi tính mới không đúng, ngươi xem đáp án của ta, có phải đáp án chính xác hay không?”

Từ sau khi nhập học, phụ tử Bạch Quán Chúng và Bạch Phục Linh bắt đầu trầm mê học tập, đặc biệt là đối với môn toán, càng thêm vất vả học tập.

Điền Đường chỉ là bớt chút thời gian lại đây nhìn thoáng qua, thấy hai người không có vấn đề gì khác, cũng không có tham dự cuộc nói chuyện giữa hai cha con, vấn đề học tập cũng để cho bọn họ tự mình xử lý.

Duy nhất để cho nàng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng lần này Bạch gia có hai mươi mấy người tới, mà người đến trường lại chỉ có hai phụ tử Bạch Quán Chúng cùng Bạch Phục Linh, thậm chí ngay cả Bạch phu nhân cũng không có xuất hiện ở trong học đường.

“Thần sứ đại nhân chắc không biết, Bạch gia khác với chúng ta, bọn họ là thế gia đọc sách, lần này người tới phần lớn là hạ nhân Bạch gia, Bạch phu nhân lại là nữ tử, cho nên người đến trường chỉ có hai phụ tử Bạch đại phu mà thôi.” Mai Kỳ biết Điền Đường nghi hoặc, chủ động giải thích nguyên do cho nàng.

Điền Đường theo bản năng nhíu mày.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp