Lần này Điền Đường không tham dự vào việc của xưởng, mà để cho các thôn dân toàn quyền làm việc, việc nàng cần làm chỉ là đưa ra giá cả, tạo ra một chỗ có thể giúp thôn dân bán được các sản phẩm làm từ đậu, dù sao kho hàng của đại sảnh giao dịch có công năng bảo quản, mặc kệ để đó bao lâu cũng không bị hư, giá thu mua cùng giá bán ra có chênh lệch một chút, cũng có thể kiếm một ít từ đại sảnh giao dịch, mà các thôn dân cũng không sợ không cẩn thận làm ra quá nhiều, để qua thời gian dài bị hư mất.

Còn các thôn dân có nâng cao giá sản phẩm đậu hay không thì Điền Đường không lo lắng lắm, nói cho cùng thì nàng thu mua các sản phẩm từ đậu mục đích cũng không phải vì bán ra, mà là muốn dùng những thứ này chế tác thành đồ ăn mà thôi, đối với nàng mà nói, phí tổn giá cả phần ăn làm từ đậu hũ là thu mua giá gốc.

[Chúc mừng người chơi sử dụng kỹ năng đầu bếp tạo ra 1000 phần khoai lang nướng, đạt được danh hiệu vua nướng khoai lang, khen thưởng 1 mũ]

Điền Đường: ???

Ngươi cho ta một cái mũ có hình dạng khoai lang nướng là có ý gì?

Mũ này có thể mang đi ra ngoài sao?

“Phía trước là đến thôn Điền Gia rồi.”

“Chúng ta có đông người như vậy, đi đến đó liệu có đủ chỗ ở không?”

“Yên tâm đi, lúc trước Phục Linh đã sắp xếp xong nhà ở tại chỗ này rồi, chúng ta cũng chỉ có hai mươi mấy người, ở lại chỗ này hẳn là dư giả.”

“Lão gia, tình thế thiên hạ bây giờ đã đến tình trạng này sao, ngay cả trấn Phong Thu cũng không thể nào ở lại sao?”

Trước đó sau khi hai cha con Bạch Quán Chúng cùng Bạch Phục Linh trở về, phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể thuyết phục được toàn bộ người của Bạch gia di dời đi.

Trong lòng hai người đều biết chuyện về thôn Đường gia thật sự quá sức tưởng tượng, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ sẽ không có ai tin tưởng, cho nên lúc thuyết phục mọi người trong nhà, bọn họ cũng không nói thẳng ra chuyện về thôn Điền gia mà là dùng lý do khác nói.

Thiên hạ loạn thế cũng chính là lý do sẵn có tốt nhất.

Lý do này cũng không phải là hai cha con họ nói bừa ra, nếu không phải có một nơi giống như thế ngoại đào nguyên như thôn Điền gia, Bạch Quán Chúng tiếp thu ý nghĩ của người trong nhà chỉ sợ sẽ cố chấp ở lại trấn Phong Thu đến cùng.

Nhưng nếu đã có sự tồn tại như thôn Điền gia, từ trấn Phong Thu dọn đến ở thôn Điền gia cũng chỉ là việc thay đổi một chỗ sinh hoạt mới, ngược lại nếu bọn họ ở thôn Điền gia có khả năng còn có được cuộc sống tốt hơn nhiều so với ở lại trấn Phong Thu.

Trước mắt đột nhiên bị hỏi chuyện về thôn Điền gia, Bạch Quán Chúng chỉ có thể mỉm cười.

“Phu nhân à, hiện giờ tình thế của thiên hạ dùng một hai câu không thể nói rõ, còn về tình huống của thôn Điền gia, chờ sau khi ngươi tới thôn Điền gia rồi thì sẽ biết, đến khi chúng ta ở lại thôn Điền gia được một thời gian, có thể lại đưa những người còn lại của Bạch gia cùng nhau tới ở.”

Bạch phu nhân nhíu mày: “Chỉ là một cái thôn mà thôi, thật sự tốt như ngươi nói sao?”

Đối mặt với sự nghi ngờ của phu nhân, Bạch Quán Chúng trực tiếp chỉ về phía Bạch Phục Linh nói: “Không tin nàng hỏi thử con trai đi.”

Bạch phu nhân lập tức đưa ánh mắt về phía Bạch Phục Linh, ánh mắt di chuyển qua lại trên người hai cha con: “Hai cha con các ngươi không phải là đang giấu giếm cái gì chứ?”

Bạch Phục Linh cười khổ, không ngờ ngay cả việc này nương của hắn cũng có thể nghĩ nhiều như vậy.

“Nương, chuyện về thôn Điền gia cho dù con nói ra thì người cũng sẽ không tin tưởng, tình huống ở đó rốt cuộc như thế nào, chúng ta cùng đi đến thì người tự nhiên có thể nhìn thấy.”

“Được, ta lại muốn nhìn xem chỗ đó rốt cuộc có tốt giống như cha con mấy người nói hay không.”

Trong khi nói chuyện, năm sáu chiếc xe ngựa chở đoàn người đã đi tới bên ngoài thôn Điền gia.

Lúc sắp tiến vào thôn Điền gia, Bạch Quán Chúng cùng Bạch Phục Linh đều đứng lên.

Bạch phu nhân kéo kéo cánh tay hai người bọn họ lại.

“Đứng lên làm cái gì? Để người khác nhìn thấy có khi còn tưởng rằng chúng ta là người chưa hiểu việc đời.”

Bạch Quán Chúng cười kéo Bạch phu nhân, kêu dừng xe ngựa lại, đưa Bạch phu nhân cùng nhau xuống xe ngựa.

Bạch Phục Linh cũng xuống xe ngựa theo, đỡ cánh tay bên kia của Bạch phu nhân.

Bạch phu nhân còn muốn nói thêm gì đó, Bạch Quán Chúng cùng Bạch Phục Linh lại cùng nhau kéo nàng quay người lại.

Giây tiếp theo miệng nàng liền há thành hình chữ “O”.

Những người Bạch gia từng người bước xuống xe phía sau, biểu tình khi nhìn thấy tường chắn màu lam kia hầu như đều giống như Bạch phu nhân.

Lần này có hai người Bạch Quán Chúng cùng Bạch Phục Linh cùng giới thiệu, người của Bạch gia nghe được chuyện về thôn Điền gia từ trong miệng người thân, cơ hồ dễ dàng tiếp thu tình huống của thôn Điền gia hơn so với khi nghe người xa lạ nói.

Cùng lúc đó, giao diện trò chơi của Điền Đường cũng lặng lẽ xảy ra biến hóa.

Lần này mở giao diện của trò chơi ra, nhân số của thôn chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã tăng thêm hai mươi mấy người, từ 118 thành 145.

Con số thay đổi có ý nghĩa nhóm người này thật sự tình nguyện cư trú ở trong thôn Điền gia, nếu không có sự tình nguyện, thì sẽ giống như lúc trước Bạch Phục Linh cùng Bạch Quán Chúng tiến vào, cho dù bọn họ tiến vào thôn Điền gia thì số thôn dân cũng sẽ không phát sinh thay đổi gì.

Sau khi nhìn thấy nhân số thay đổi, Điền Đường liền tìm đến Mai Kỳ, nói hắn mang người của Bạch gia đi đến chỗ nhà gỗ.

Để lại cho người của Bạch gia là dãy nhà gỗ thứ ba, nhà gỗ này được xây xong từ ba ngày trước, sau khi dựng lên không cho thôn dân nào của thôn Điền gia vào ở, mà để lại cho người của Bạch gia không biết bao giờ mới có thể tới.

Mấy ngày trước Điền Đường còn nghe được có thôn dân nghị luận rằng không biết người của Bạch gia khi nào mới đến, không ngờ rằng hiện tại mới qua được mấy ngày người của Bạch gia đã thật sự dắt già trẻ lớn bé tới thôn Điền gia, lại còn có ý định đến định cư hẳn tại thôn Điền gia nữa.

Mười căn nhà gỗ của người Bạch gia giống như loại trước đây, chỉ là lúc Điền Đường dựng lên dãy nhà gỗ này đã đặc biệt chọn kiểu hai bên chia năm năm, sau đó tu bổ con đường ở giữa, chỉ cần bọn họ đồng ý còn có thể xây dựng tường vây, có thể trở thành một hộ nhà dân độc lập chỉnh thể.

Mai Kỳ nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt người của Bạch gia, còn dắt người của Bạch gia đi về nhà gỗ thuộc về bọn họ.

“Các ngươi có nhiều người, nếu yêu cầu về bếp núc không nhiều lắm mà nói, tầng một ở phía dưới cũng có thể làm thành một phòng ở nhỏ.”

Bạch phu nhân đứng ở trên đường giữa hai nhóm nhà gỗ, cúi đầu đi xuống xem.

Từ nhỏ nàng sinh sống ở nơi phồn hoa, trước đây bị bắt dọn đến trấn Phong Thu đã khiến nàng vô cùng khó xử, đột nhiên lại phải dọn đến thôn Điền gia, trong lòng nàng nếu nói không thấy bài xích là không thể nào, nhưng tình hình hiện tại quả thật phức tạp, suy xét rất lâu nàng vẫn là đồng ý, thậm chí trong lòng đã chuẩn bị xong việc phải chịu những ngày tháng khổ cực ở nông thôn.

Nhưng từ khi nàng bắt đầu tiến vào thôn Điền gia, hình như mọi thứ đều khác xa so với nàng tưởng tượng.

Trước mắt nhìn thấy nhi tử của nàng sắp xếp phòng ở, cùng với việc bình yên khi đặt chân lên đất này, thậm chí trong lòng nàng còn có một loại cảm giác như đã trải qua mấy đời.

“Sau này những nhà gỗ này sẽ thuộc về các ngươi, các ngươi có thể tùy ý ở lại, nếu còn có nhu cầu khác có thể tìm ta bất cứ lúc nào.”

“Tên ngươi là Mai Kỳ phải không?” Bạch Phục Linh gọi hắn lại.

“Phải, Bạch tiểu đại phu, chuyện lúc trước ở trấn Phong Thu thật sự rất xin lỗi, ta biết ngươi có lòng tốt, chỉ là bản thân ta không qua được một ải tôn nghiêm kia, Bạch tiểu đại phu quả thật là một người tốt.” Mai Kỳ nhìn Bạch Phục Linh rồi nghiêm túc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play