“Nhưng ta vẫn cứ cảm giác rằng...” Hứa Liên nhìn ra xa, vẫn như cũ không hề buông lỏng cảnh giác.
“Được rồi, được rồi. Ta cảm thấy ngươi dạo gần đây vì được ăn quá nhiều mới đâm ra nghĩ linh tinh như thế.” Đối phương vỗ vào vai Hứa Liên nói: “Hơn nữa, chúng ta vẫn luôn coi chừng chuyện bên ngoài thành mà, những người ra ra vào vào này là người như nào chúng ta còn không rõ sao? Dù có chuyện gì bất ngờ ập đến thì cũng phải vượt qua chúng ta đã.”
“Ngươi nói cũng đúng.” Hứa Liên nhíu mày, ánh mắt vẫn luôn duy trì trên người vừa nãy không rời.
“Được rồi, được rồi. Không phải chỉ là một cái huyện Dương Nam thôi sao. Nếu không phải do huyện lệnh huyện Dương Nam đích thân thỉnh cầu trước mặt tri phủ thì chúng ta sẽ chẳng bị điều đến chỗ này. Ví dụ như huyện Khê Lâm đi, nơi đó cũng không khác so với huyện Dương Nam này là bao còn không phải là không có cả quân binh ở đấy sao. Một nơi nhỏ bé như này, Nhân vương đến nhìn cũng không muốn nhìn một cái. Chúng ta cử ở nơi này yên tâm mà sống cuộc sống bình đạm cho qua ngày là được rồi.”
Đối phương nói xong, không thấy Hứa Liên nói gì liền chắp tay sau lưng lắc đầu rời đi.
Hứa Liên nhìn hắn rời đi, quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía những chiếc xe lần lượt kéo ra khỏi huyện Dương Nam.
Hắn nghĩ một chút rồi âm thầm đi theo sau bọn họ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT