Mang Theo Trò Chơi Sinh Hoạt Xuyên Không Về Cổ Đại

Chương 19


2 tuần

trướctiếp

Ước chừng 1 giờ trôi qua, tất cả các món ăn đều đã xong.

Lúc này bàn ở cửa thôn đã được bày biện chỉnh tề, một chậu thức ăn một chậu cơm, ngô được đặt ở trên bàn.

Ghế và bát không đủ, mọi người liền luân phiên ăn, dù sao chỉ cần ăn no là được.

Trong quá trình này cũng có người sợ sau đó không ăn được, muốn giành ăn trước, Điền Đường trực tiếp đứng ở trước mặt đối phương, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ta, ta gọi là Lý Nhị Trụ, ta đều nghe nói, thần nữ chỉ báo mộng cho mỗi ngươi, ngươi có phải là sứ giả thần nữ hay không… Ta thật sự đói không chịu được, đói sắp chết, ngươi có thể nói với bọn họ một tiếng, để cho ta ăn trước có được không?”

Lý Nhị Trụ ôm bụng, thấp giọng nói chuyện với Điền Đường.

“Không thể, đã nói là người già yếu, phụ nữ và trẻ em ăn trước, ngươi là một đại nam nhân, còn có biết xấu hổ hay không?” Điền Đào Hoa xông tới, một tay dắt Điền Đường đi, vừa đi vừa nói chuyện với Điền Đường, “Tiểu muội, sau này muôi không cần nói chuyện với bọn họ, vừa nhìn đã biết người nọ không phải là người tốt gì.”

Điền Đường vốn còn muốn nói với Lý Nhị Trụ, xem có cách nào lại đi đến trấn bên cạnh kéo một ít người tới đây hay không, chỉ là nàng cũng rất rõ Điền Đào Hoa đang quan tâm nàng.

Không vội, hiện tại cơ sở hạ tầng trong thôn còn chưa phát triển, cho dù dân số đạt tiêu chuẩn cũng không có cách nào nào thăng cấp, chuyện lừa người tới có thể từ từ nói sau.

Điền Đường nhu thuận mặc cho Điền Đào Hoa dắt: “Ta biết rồi, Đào Hoa tỷ, ngươi ăn chưa?”

Điền Đào Hoa nuốt nước miếng: “Còn chưa đâu, sắp đến phiên chúng ta rồi, tiểu muội, thịt này cũng thật thơm a, nếu có thể ăn nhiều mấy bữa thì tốt rồi.”

Điền Đường híp mắt cười: “Sau này mỗi ngày đều ăn.”

“Không không không, mỗi ngày cũng không ăn được, một tháng nếu có thể ăn một bữa, ta liền thỏa mãn.” Điền Đào Hoa nói xong, thật sự mặc sức tưởng tượng một chút về cuộc sống ăn thịt trong tương lai, nuốt nước miếng càng nhiều.

Điền Đường không nói thêm gì nữa, hiện tại xây dựng thôn trước, an trí cho nhiều thôn dân trong thôn, về phần thịt, chờ chuyện này làm xong lại đưa vào chương trình nghị sự cũng không muộn.

Bữa tối hôm đó, tất cả mọi người đều ăn với vẻ mặt sung sướng.

Trước lúc Điền Đường về tới trong thôn, các nữ nhân cũng tụ tập cùng nhau nói chuyện.

Nữ nhân mang theo hai đứa nhỏ sau khi cơm nước xong, lại ôm đứa nhỏ quỳ xuống trước phía đại sảnh giao dịch nói: “Cám ơn thần nữ ban ân, cám ơn thần nữ cứu chúng ta.” Thành khẩn cám ơn xong, nàng ôm đứa nhỏ đứng dậy, ngồi ở trên ghế, trên mặt cười nhiều hơn.

Những người khác tương đối tốt hơn, đối với tình huống thôn Điền gia thì cảm thấy kỳ lạ. “Thôn Điền gia này không phải là một thôn của thần tiên đấy chứ?”

“Chỉ nghe nói là Bồng Lai tiên cảnh, chưa từng nghe nói qua thôn Điền gia tiên cảnh?”

“Ngươi ngốc sao, Bồng Lai Tiên Cảnh khẳng định cũng có thôn, vậy khẳng định cũng có tên thôn, thôn Điền gia này làm sao không phải là tiên cảnh?”

“Ta trước đây cũng đã tới thôn Điền gia, không kém mấy so với hiện tại.”

“Cái kia không giống, ngươi không nghe người thôn Điền gia nói sao, từ sau khi thổ phỉ đến, tiểu nữ kia ban đêm nằm mơ thấy thần nữ, nói là thần nữ vì báo đáp thôn Điền gia, mới biến thôn Điền gia thành tiên cảnh, nơi cửa thôn kia, nghe nói là trong một đêm mọc ra đấy.”

“Thật hay giả?”

“Thật, người trong thôn đều biết, thật sự là do ông trời phù hộ thần nữ phù hộ.”

“Hắt xì!”

Đột nhiên hắt xì một cái, Điền Đường xoa xoa cái mũi, ngồi ở trong phòng, ghé vào trên bàn tiến hành bước tiếp theo của kế hoạch.

Nhóm thôn dân mới tới này hẳn là có 67 người, nhà gỗ của thôn Điền gia tổng cộng có 40 gian, ở lại không là vấn đề, nhưng những nhà gỗ này đều từng là của thôn dân để lại, Điền Đường không có ý định một mình chiếm hữu.

Cứ như vậy, nhóm thôn dân mới tới còn cần sắp xếp lại.

Cửa thôn hướng ra bên ngoài có một mảnh đất trống, năm trước hình như đã thử trồng trọt trên đó, nhưng là bởi vì thổ nhưỡng không đủ phì nhiêu, mảnh đất kia vẫn hoang vu ở nơi đó, vị trí kia cách đại sảnh giao dịch tương đối gần, dùng để xây nhà tương đối thích hợp nhất.

Nàng mở ra bảng trò chơi, xem xét bản vẽ được thưởng trước đó, căn cứ vào yêu cầu trên bản vẽ, chỉ cần nàng có thể tập hợp đủ vật liệu cần thiết để xây nhà là có thể trực tiếp dùng chức năng kiến tạo xây nhà.

Điền Đường suy tư một lát, mở bảng giao dịch ra, tuyên bố nhiệm vụ mới, đem toàn bộ vật liệu cần thiết để xây nhà đặt ở cột thu mua, đồng thời tuyên bố nhiệm vụ chế tác 30 bộ quần áo mùa đông, cân nhắc thể lực nam nữ, để cho bọn họ tự lực cánh sinh.

Làm xong bước này, nàng mở chức năng tùy chỉnh của sàn giao dịch, thiết lập một “ngân hàng”.

Lúc này hiệu suất cấp SSS của đại sảnh giao dịch cuối cùng cũng có tác dụng, mục “ngân hàng” có thể thiết lập nhận dạng hai loại chức năng đó là khuôn mặt cùng vân tay, ngay cả khi không có “thẻ ngân hàng” cũng có thể tiến hành thao tác gửi tiền.

Chỉ cần “ngân hàng” này có thể mở rộng, áp lực tiền bạc trong tay nàng có thể giảm xuống rất nhiều. Không có cách nào, nàng thật sự quá nghèo.

“Lý ca, nếu không thì quên đi.” Trong đêm tối, ba nam nhân cúi xuống và lén lút đi về phía cổng thôn.

“Đúng vậy, Lý ca, mọi người đều nói thôn Điền gia là được thần nữ che chở, nếu chúng ta đắc tội thần nữ thì làm sao bây giờ?”

“Ta không tin có thần nữ.” Nam nhân đứng ở phía sau hai người nhấc chân liền đạp: “Đi mau, thôn Điền gia khẳng định có bảo bối, chỉ cần chúng ta cướp được bảo bối, về sau chúng ta chẳng phải muốn thế nào liền được như thế ấy rồi sao?”

Nếu Điền Đường ở chỗ này, sẽ phát hiện người được gọi là Lý ca này chính là Lý Nhị Trụ ban ngày cố gắng chen ngang.

Lúc này trong mắt Lý Nhị Trụ tràn đầy tham lam, so với lúc đi theo đám người Điền Đường đến thôn Điền gia càng mãnh liệt hơn.

Ngay từ đầu hắn dẫn người đi theo đám người Điền Đường, chỉ nghĩ có thể cướp chút đồ ăn, nhưng khi bước vào thôn Điền gia nhìn thấy lá chắn màu lam kia, hắn liền biết nơi này nhất định có bảo bối.

Hắn không tin thần nữ, chỉ cần hắn lấy được bảo bối, hắn cũng có thể làm thần nữ!

Hai người phía trước bị Lý Nhị Trụ thúc giục, không thể không đi về phía cửa thôn.

Mục tiêu của họ là sàn giao dịch ở cổng thôn. Rất nhanh, ba người đến ngoài cửa đại sảnh giao dịch, hai người phía trước không dám đưa tay, quay đầu nhìn Lý Nhị Trụ.

Lý Nhị Trụ nhíu mày: “Còn không mau mở cửa!”

Hai người bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tay đẩy cửa, chỉ trong chốc lát, hai người đã có nghi hoặc, khí lực trên tay cũng lớn hơn trước không ít: “Không được a, Lý ca, cửa này đẩy không nổi.”

Lý Nhị Trụ đẩy hai người ra: “Phế vật!”

Nói xong, chính hắn đưa tay ra đẩy cửa.

Lý Nhị Trụ cúi người, khom lưng nhìn khe cửa, cố gắng tìm ra vị trí ổ khóa, nhưng mặc kệ hắn tìm thế nào, cũng không tìm ra vị trí ổ khóa, “Không thể nào, lúc ban ngày cửa này rõ ràng có thể mở a?”

Người bên cạnh cũng nhìn theo: “Lý ca, cửa này... cửa này có phải không có khe cửa không?”

Sáng sớm hôm sau, Điền Kim Hoa dụi mắt rồi bước ra khỏi cửa, giống như thường ngày, đến trước đại sảnh giao dịch, vừa nhìn, nàng liền mở to hai mắt nhìn.

“Bọn họ làm sao vậy?”

“Bị nhốt ở đây, nói là không đi ra được.”

“Nơi này hình như có một cái lồng.”

“Bọn họ khẳng định làm chuyện xấu đêm qua, thần nữ đã trừng phạt bọn họ, nhốt bọn họ ở chỗ này!”

“Đúng, khẳng định là như vậy.”

“Ồ, trên này có chữ gì không? Đây là chữ gì?” Một cái lồng sắt màu vàng gần như trong suốt từ trong đất dần dần dâng lên, bên trong nhốt ba người, bọn họ ở bên trong công kích lồng sắt, lớn tiếng la hét cái gì đó, nhưng mặc kệ bọn họ nói cái gì, người bên ngoài lồng sắt đều không nghe được thanh âm của bọn họ, thật giống như hai bên cũng không ở cùng một thế giới.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp