Hành lang vẽ bầu trời thành một con đường mây dài miên man.
Cơn gió thổi chéo xen lẫn với mưa bụi thổi vào hành lang. Bụi mưa hơi lạnh cuốn theo cánh hoa màu hồng nhạt kéo đến từ giữa trời đất mênh mông.
Lâm Nhiên mang vẻ mặt lạnh nhạt và Thịnh Thanh Khê lướt qua vai nhau. Gió thổi bay mái tóc đen của Thịnh Thanh Khê, mùi hương thoang thoảng như có như không tràn ngập trong không khí ẩm ướt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong khoảnh khắc khi hai người lướt qua vai nhau, ánh mắt của Thịnh Thanh Khê đột ngột cứng lại.
Thiếu niên lạnh lùng còn chưa chú ý đến cô gái bên cạnh mình đã từ từ dừng bước chân. Dù vậy, Hà Mặc và Tạ Chân nằm bò trên lan can cách đó không xa vẫn luôn để ý đến tình hình bên này thì lại chú ý tới. Hai người nhìn thấy tiên nữ kia dừng lại, sau đó từ từ quay người, lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhiên. Vẻ mặt của cô nhìn có vẻ rất buồn, đôi mắt hạnh xinh đẹp hơi cụp xuống, khóe mắt ửng đỏ. Nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại rũ hàng lông mi xuống, không nhìn nữa mà quay người đi từng bước về phía cuối hành lang.
Hai người đi ngược hướng nhau.
Hà Mặc và Tạ Chân hoảng hốt nhìn nhau. Hai người đều liên tưởng đến câu mà Thịnh Thanh Khê đã nói trong văn phòng của Triệu Thư Nguyệt.
Vậy... người mà tiên nữ thích là anh Nhiên của bọn họ?
Lâm Nhiên đi đến gần lớp 11A1 thì liếc thấy hai người đang tựa vào lan can như người không xương, anh chẳng nói tiếng nào đã định đi vào lớp. Hà Mặc thấy thế vội vàng gọi: “Anh Nhiên!”
Cậu ta không dám tùy tiện động vào Lâm Nhiên lúc sáng sớm, chỉ đành dùng lời nói để chặn anh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Nhiên dừng bước, nghiêng đầu nhìn cậu ta, trong đôi mắt hẹp dài chứa ánh sáng lạnh nhạt, ý nghĩa rất rõ ràng: Có chuyện gì thì nói.
Hà Mặc đẩy Tạ Chân ở bên cạnh ra: “Anh Nhiên, A Chân có chuyện muốn hỏi anh.”
Tạ Chân: “...?”
Đậu xanh rau má! Đây là anh em hả?
Thịt trên mặt Tạ Chân khẽ rung rinh một cái, đấu tranh trong lòng hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, hỏi: “Anh Nhiên, anh có quen bạn học sinh chuyển trường kia không? Ban nãy nhìn thấy anh, con gái nhà người ta trông như sắp khóc đến nơi ấy, có phải anh...?”
Có phải anh lại từ chối lời tỏ tình của người ta không?
Lâm Nhiên nhíu mày, viền môi hạ xuống, tỏ vẻ không kiên nhẫn.
Hà Mặc và Tạ Chân đồng thời lùi về sau một bước.
“Không quen, không phải.”
Chỉ bỏ lại mấy chữ lạnh lùng như vậy, Lâm Nhiên chẳng thèm quay đầu, đi vào trong lớp.
Thịnh Thanh Khê ở một đầu khác của hành lang không kìm được siết chặt cánh tay đang ôm đồng phục và sách. Túi ni lông bọc bên ngoài đồng phục bị lực siết mạnh phát ra tiếng động kỳ lạ. Cô rũ mắt đi về phía trước.
Đến khi sắp đi vào lớp, cô đột nhiên nặng nề thở hắt ra một hơi. Khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Nhiên, cô quên cả việc hô hấp, trái tim trong lồng ngực đột nhiên đập “thịch” một cái.
Sau mười năm, Thịnh Thanh Khê lại được nhìn thấy Lâm Nhiên lần nữa.
Một Lâm Nhiên vẫn còn sống.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học trong học kỳ hai của khối 11, vậy nên tất cả các phòng học đều rất sôi nổi. Ngày hôm nay bọn họ không cần phải truy bài buổi sáng, học sinh lớp 11A6 cũng vậy. Cả đám ồn ào nói chuyện kỳ nghỉ đã đi đâu, ai với ai béo lên rồi phải không.
Một giây trước khi Thịnh Thanh Khê bước vào lớp, Tưởng Minh Viễn gọi cô lại: “Thịnh Thanh Khê, thầy dẫn em vào. Sau khi vào lớp, em tự giới thiệu mình với các bạn, có được không?”
Tưởng Minh Viễn khác với các giáo viên dạy Toán Thịnh Thanh Khê từng gặp trước đây. Trông thầy có vẻ rất hiền hòa, tóc rất dày, đeo kính, khoảng bốn mươi tuổi.
Thịnh Thanh Khê gật đầu.
Sau khi đi vào lớp, Tưởng Minh Viễn cầm lấy thước tam giác cỡ lớn trên bục giảng gõ lên bảng, ra hiệu cho mọi người im lặng.
Thịnh Thanh Khê yên lặng đi theo sau thầy, đứng trên bục giảng. Tất cả học sinh trong lớp đều đổ dồn sự chú ý vào cô.
Hiện giờ, Thịnh Thanh Khê còn chưa thay đồng phục, cô vẫn mặc áo len trắng tinh, chiếc cằm chữ V ẩn sau cổ áo, tô điểm cho khuôn mặt trắng ngần của cô càng thêm xinh xắn. Đôi chân phía dưới vừa thẳng vừa gầy, giày sneakers màu trắng cũng tinh khôi giống như chủ nhân.
Nhìn cô vừa mong manh vừa gầy yếu, thu hút ánh nhìn của tuyệt đại đa số người.
Trong lớp học, sự yên tĩnh quỷ dị bao trùm. Mấy giây sau, hàng ghế cuối lớp vang lên tiếng lạch cạch, tựa như âm thanh ghế ngồi bị kéo ra, nhưng lại lập tức khôi phục sự yên tĩnh.
Tưởng Minh Viễn hắng giọng: “Đây là bạn mới chuyển đến lớp chúng ta. Sau này, bất kể là trong cuộc sống hay trong việc học tập, mọi người hãy giúp đỡ bạn mới nhé! Nhất định phải để em ấy cảm thấy lớp 11A6 chúng ta là một đại gia đình ấm cúng!”
Tưởng Minh Viễn nói rồi nhìn các học sinh bằng ánh mắt mong đợi, nhưng bên dưới chẳng có ai hưởng ứng thầy. Bọn họ đều tròn mắt nhìn Thịnh Thanh Khê.
Tưởng Minh Viễn: “...”
Trong chốc lát, thầy không muốn thừa nhận mình đã dạy dỗ ra đám học sinh này.
Đúng vào lúc thầy đang lúng túng, Thịnh Thanh Khê quét mắt nhìn những khuôn mặt lạ lẫm bên dưới. Cô khẽ nói: “Xin chào mọi người, mình là Thịnh Thanh Khê. Thời gian sau này mong mọi người giúp đỡ.”
Giọng của cô không nhẹ cũng chẳng nặng, nhưng trong lớp học yên tĩnh, ai cũng đều có thể nghe thấy lời cô nói.
Cố Minh Tế ngồi bên dưới quan sát Thịnh Thanh Khê của bây giờ với vẻ mặt phức tạp. So với lúc nhỏ, dường như cô đã thay đổi rất nhiều. Đã bao lâu anh ta chưa gặp cô rồi? Từ sau khi được nhận nuôi, đã gần mười một năm rồi anh ta chưa gặp Thịnh Thanh Khê.
Cố Minh Tế vẫn còn nhớ buổi sáng ngày mà mình được nhận nuôi, tất cả những đứa trẻ trong cô nhi viện đều đến tiễn anh ta. Lúc đó, anh ta đã thay một bộ quần áo mới tinh. Các bạn nhỏ đều tặng anh ta quà, có đồ chơi, tranh và cả thư nữa. Chỉ có Thịnh Thanh Khê là khác biệt, cô tặng Cố Minh Tế năm chiếc kẹo.
Thứ mình càng thích sẽ càng không dám chạm vào. Năm chiếc kẹo đó, cô để dành rất lâu mà không nỡ ăn, không ngờ lại đưa hết cho anh ta.
Cô gái ngốc nghếch này không biết khi bóc ra, những chiếc kẹo đó đều đã chảy nước hết rồi.
Thịnh Thanh Khê nhỏ hơn Cố Minh Tế mấy tháng. Lúc nhỏ, cô thường đi theo sau anh ta, gọi anh ta là anh Minh Tế. Lúc đó, những đứa trẻ trong cô nhi viện như bọn họ đều theo họ của mẹ viện trưởng, vậy nên bọn họ đều mang họ Thịnh. Mà bây giờ, Thịnh Thanh Khê chưa đổi họ, vậy nên có phải cô vẫn luôn ở cô nhi viện không?
Trong phút chốc, tâm trạng của Cố Minh Tế rất phức tạp.
...
Vừa chớp mắt đã qua một ngày, chỉ còn nửa tiếng nữa là kết thúc tiết học cuối cùng của buổi chiều.
Trong lớp học, từ sớm đã chẳng còn thấy bóng dáng Lâm Nhiên ở dãy bàn cuối cùng đâu.
Hà Mặc nhìn chỗ ngồi trống không của Lâm Nhiên, không nhịn được hỏi: “Anh Nhiên lại đi đón Yên Yên tan học rồi. Trước đây không phải toàn là cô nhóc kia ngồi trong lớp làm bài tập đợi chúng ta tan học mới đi đón sao?” Cậu ta hơi khó hiểu: “Có phải từ lúc anh Nhiên bất thường đã như thế này không nhỉ?”
Tạ Chân nghiêm túc nhớ lại một lúc: “Hình như là thế thật. Ông bảo liệu có phải Yên Yên xảy ra chuyện gì mà anh Nhiên không nói với chúng mình không?”
Hà Mặc im lặng mất một lúc.
Theo tình tình của Lâm Nhiên, cho dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, anh cũng sẽ chỉ tự mình gánh vác.
Phòng tập boxing, khu vực tư nhân ở tầng ba.
Tiếng va chạm nặng nề không ngừng vang lên.
Thiếu niên cởi trần nửa thân trên, đeo găng tay boxing. Khác với dáng vẻ gầy gò khi mặc đồng phục, bên dưới lớp quần áo là cơ bắp rõ ràng, bắp thịt với đường cong đẹp đẽ, cơ ngực nở nang và cơ bụng săn chắc vô cùng cuốn hút.
Mồ hôi long lanh trắng trợn trượt theo đường nét cơ bắp thanh thoát chảy xuống dưới.
Tiếng thở dốc nặng nề kích thích màng nhĩ của Lâm Nhiên. Anh nhìn chằm chằm vào quỹ đạo ra quyền của đối thủ. Nắm đấm mạnh mẽ lướt qua không khí, hung hăng hướng thẳng tới mặt anh.
Lâm Nhiên nhanh nhẹn nghiêng người, hơi hạ cằm xuống. Trượt về phía trước một bước, phần eo đột nhiên phát lực, vai phải hơi di chuyển về đằng trước, nắm tay phải đấm thẳng về phía đầu của đối thủ.
Hiện giờ, Lâm Nhiên không nhìn thấy ánh mắt của mình, nhưng đối thủ của anh lại có thể nhìn thấy.
Ánh mắt của thiếu niên hung hãn giống như báo săn trong rừng rậm đang quan sát con mồi của mình, nguy hiểm lại thẳm sâu. Anh đã nỗ lực kiềm chế lệ khí giữa hai đầu lông mày của mình, nhưng giờ phút này, anh không thể giấu được nó.
Người đàn ông bị quả đấm này làm ngất xỉu quả thực khóc không ra nước mắt. Hèn gì đám người kia vừa nghe thấy tên Lâm Nhiên thì đều không chịu ra đấu. Nhưng khổ nỗi Lâm Nhiên là bạn ông chủ của bọn họ, bọn họ bắt buộc phải tìm được người đấu cùng anh, thế là người đàn ông này vinh quang trở thành kẻ xui xẻo đó.
Cách sàn đấu boxing không xa, Lâm Yên Yên đang ngoan ngoãn nằm bò trên bàn làm bài tập. Cô bé đã quen với cảnh này rồi. Bắt đầu từ một ngày nọ, Lâm Nhiên đã trở thành như thế này, bất kể đi đến đâu, anh cũng đều dắt cô bé theo.
Lâm Yên Yên lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh mình một cái.
Cô bé biết, gần đây tâm trạng Lâm Nhiên rất tệ.
Lâm Yên Yên nhỏ giọng thở dài một cái, sau đó không nhìn nữa mà tiếp tục xem bài tập trước mặt.
Hai năm trước, Lâm Nhiên dẫn cô bé chuyển khỏi nhà họ Lâm.
Từ năm Lâm Nhiên bảy tuổi, sau khi mẹ hai người qua đời, Lâm Hựu Thành – cha của hai anh em tái hôn, Lâm Nhiên đã thay đổi. Anh càng lớn, mâu thuẫn với người trong nhà lại càng nhiều. Chuyện xảy ra hai năm trước đã đẩy mâu thuẫn giữa hai anh em họ và gia đình lên tới đỉnh điểm. Thế là Lâm Nhiên dẫn theo cô bé chuyển đến căn nhà mẹ để lại. Từ đó về sau, Lâm Nhiên một mực chăm sóc Lâm Yên Yên. Lâm Nhiên lớn hơn cô bé ba tuổi, tất cả mọi chuyện trong nhà đều do một tay anh lo.
Hiện giờ, Lâm Yên Yên nghĩ, nếu cô bé có thể lớn nhanh một chút thì tốt. Lớn nhanh lên, anh trai sẽ không cần phải vất vả như vậy nữa.
Lúc kim đồng hồ chỉ đến sáu giờ, tiếng va chạm trên sàn boxing dần dần ngừng lại.
Lâm Nhiên nằm ngửa trên đất, nhắm hai mắt thở dốc. Sau khi phát tiết, ngọn lửa trong lòng anh vẫn chưa tắt, mà ngược lại còn mãnh liệt hơn.
Cả người anh rất nóng.
Lâm Nhiên bỗng nhiên mở mắt ra, con ngươi màu đen tăm tối.
Trên đầu là ánh đèn chói mắt treo trên nóc sân tập, xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại có người đi qua, tiếng bước chân vang lên không nhanh không chậm.
Xung quanh anh không còn là ánh lửa nóng bỏng rừng rực, nhưng ngọn lửa cơ hồ muốn đốt cháy anh dường như sắp nuốt chửng anh.
Không biết nghĩ đến điều gì, con ngươi của Lâm Nhiên khẽ chấn động. Anh lập tức đứng dậy nhìn về phía Lâm Yên Yên, đến khi thấy cô nhóc gầy yếu kia vâng lời ngồi đó làm bài tập, Lâm Nhiên mới thở phào một hơi.
Lâm Yên Yên vẫn còn sống, cô bé vẫn bình an ở trước mặt anh.
Lâm Nhiên nhảy xuống sàn đấu, cởi găng tay boxing ra, đi về phía Lâm Yên Yên. Anh cử động ngón tay, đứng bên cạnh Lâm Yên Yên quét mắt nhìn bài tập cô bé làm rồi nói: “Anh đi tắm, tắm xong sẽ dẫn em đi ăn cơm.” Nói dứt lời, anh lại bổ sung giống như đang uy hiếp: “Đàng hoàng ngồi đây đợi anh. Em chạy đi linh tinh, anh sẽ tịch thu hết truyện tranh trong nhà.”
Lâm Yên Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Đến khi Lâm Nhiên đi rồi, Lâm Yên Yên mới buồn rầu nhăn nhó mặt mày. Hai tháng nay, hai câu Lâm Nhiên nói với cô bé nhiều nhất chính là: “Không được chạy linh tinh” và “Ở đây đợi anh.”
Rốt cuộc anh trai cô bé bị sao vậy?
Chín giờ năm mươi phút tối, tiếng chuông tan học của tiết tự học buổi tối vang lên.
Thịnh Thanh Khê đeo ba lô, một mình đi về phía cầu thang.
Tầng ba có hai cái cầu thang, một cái ngay sát văn phòng, một cái ở gần lớp 11A1, ở khúc ngoặt của hành lang.
Khu phòng học nằm dưới chân núi, dưới tầng là khoảng đất trống rộng rãi, đi qua khu đất trống là sườn núi hướng ra bên ngoài trường và nhà để xe của học sinh ở phía dưới tòa nhà.
Lúc Thịnh Thanh Khê đi đến tầng một, có người đã đi qua con đường nhỏ đến nhà để xe, đạp xe đạp về nhà, cũng có người bước chân nhanh nhẹn chạy đến chỗ xe nhà mình đỗ ở sườn núi. Đó là cách phần lớn học sinh ngoại trú đi về nhà. Nhưng cũng có người đi xe buýt về giống Thịnh Thanh Khê.
Sau khi đi hết sườn núi, Thịnh Thanh Khê không đi đường lớn mà đi đường tắt. Đường tắt nằm sau nhà thể chất, không chỉ ít người mà còn không có đèn đường, ngoài gần ra thì nó chẳng có ưu điểm gì cả.
Thịnh Thanh Khê đi vào bóng tối rồi mới phát hiện ra có người vẫn luôn đi theo sau mình, cách cô không xa không gần, hình như bản thân anh ta cũng đang do dự rốt cuộc có nên đến nói chuyện với cô không. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn đi chậm lại, cách xa cô ra.
Thịnh Thanh Khê rũ mắt đi về phía trước, bước chân không ngừng lại.
Bóng đêm âm trầm, đèn hai bên đường sáng mờ mờ, bóng cây lắc qua lắc lại dưới đất.
Bên tai cô nghe thấy tiếng gió rất nhỏ, tiếng các học sinh nữ nói chuyện vui vẻ, tiếng xe đạp lanh lảnh.
Xe buýt tuyến 113 về cô nhi viện Thịnh Khai chạy chuyến muộn nhất lúc mười hai giờ. Đến khi Thịnh Thanh Khê xuống xe ở điểm dừng đó đã là mười một giờ đêm. Cô vừa xuống xe đã nhìn thấy Thịnh Lan đang đợi mình.
Khóe môi Thịnh Thanh Khê khẽ cong lên, trên khuôn mặt hiện lên vẻ hoạt bát hiếm thấy, nhưng lại phù hợp với độ tuổi này.
Cô chạy chậm đến trước mặt Thịnh Lan, đứng lại, sau đó hớn hở gọi: “Mẹ Thịnh!”
Thịnh Lan cẩn thận nhìn cô hai lượt rồi mới cầm tay cô đi về. Trong miệng bà còn không ngừng càm ràm: “Con nằng nặc đòi chuyển trường, bây giờ trường cách nhà xa như vậy. Trường mới thế nào? Đồ ăn ở nhà ăn có ngon không? Bạn bè dễ gần chứ?”
Thịnh Thanh Khê ngoan ngoãn tỉ mỉ trả lời từng câu hỏi của Thịnh Lan. Đèn đường mờ vàng tối tăm kéo bóng của hai người ra rất dài.
Mười một rưỡi, Thịnh Thanh Khê tắm xong, nằm trên chiếc giường nhỏ của mình.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt, chỉ còn lại một mảnh đen kịt.
Thịnh Thanh Khê trợn mắt nhìn bóng tối vô tận hồi lâu rồi mới từ từ nhắm mắt lại.
Cô vừa nhắm mắt lại đã nhìn thấy ánh lửa đầy trời.