Nhưng gần đây Phó Minh Dư lại đang đau đầu vì một chuyện.

3 năm trước lúc những Hàng hàng không lớn ký kết hợp đồng thu mua ACJ31 với Hoa Phi thì Hoa Phi đã bắt đầu có kế hoạch đào tạo các phi công, lúc giao máy bay đồng thời cũng đi kèm với phi công. Nói đơn giản là bán máy bay cho anh tôi cũng đã đào tạo xong phi công đóng gói cùng bán luôn cho anh.

Vì ACJ31 là loại máy bay đầu tiên Hoa Phi tự nghiên cứu, máy bay còn chưa được ra mắt đã nhận được sự chú ý đồng thời cũng chịu áp lực khá lớn, cho nên việc đào tạo phi công cũng được chú trọng.

Nhóm phi công này đã được chọn sau khi lọc qua hàng ngàn hồ sơ, sau đó lúc học ở Học viện với sự đào thải biến thái khắc nghiệt mà những người ưu tú mới đứng vững được.

Cho dù là như vậy thì năng lực của những phi công có thể thuận lợi tốt nghiệp cũng có sự khác biệt.

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cho nên 2 tháng trước các Hãng hàng không lớn đã bắt đầu vào cuộc chiến tranh giành phi công, công ty nào cũng muốn có được những phi công ưu tú nhất, bởi vì phi công là là sự đảm bảo an toàn mạnh nhất của Hãng hàng không.

Cho đến bây giờ nhóm phi công ưu tú nhất đã bị tranh giành hết mất.

Còn giống như mỗi năm thi Đại học đều có một Trạng nguyên vậy, ọc viện phi công mỗi tốp tốt nghiệp đều có một học viên ưu tú nhất.

Đến thời khắc này chỉ có duy nhất người học viên đó còn chưa biết đã vào công ty nào.

“Phó tổng, không đàm phán được ạ.” Thư ký mới Bách Dương đi vào văn phòng của anh thần thái khó xử nói, “Học viên ưu tú đó có ý muốn muốn vào Bắc hàng.”

“Có nói nguyên nhân vì sao không? Phó Minh Dư hỏi.

Người học viên ưu tú đó trong ghi chép phi công nói là xuất sắc, cho dù xét về kiến thức lý luận hay thao tác thực tế mỗi lần thi đều đứng đầu bảng, ngay cả huấn luyện viên cũng không ngớt lời khen ngợi vị học viên đó, do đó mà dẫn đến sự cạnh tranh khốc liệt của các Hãng hàng không.

“Không có.” Bách Dương trả lời, “Trong phạm vi cho phép của chúng ta đã đưa ra điều kiện tốt nhất rồi, tuyệt đối không thua kém Bắc hàng, nhưng cô ấy vẫn lựa chọn Bắc hàng, xem ra là ý muốn cá nhân.”

Phó Minh Dư đưa tay lên bóp trán vẻ bất lực “chắp” lên một tiếng.

“Như vậy à.” Phó Minh Dư nói,”Phó tổng Hồ cũng đang đi côn tác bên đó, ngày mai cậu và Phó tổng Hồ cùng đi một chuyến đi.” 

Bách Dương sửa lại cà vạt lập tức đặt vé máy bay.

  -

Sáng sớm ngày thứ 2 Học viện phi công điện thoại đến.

Phó Minh Dư vừa đến công ty đang đi xuyên qua hành lang đến văn phòng thì thư ký hành chính bưng cà phê đến nhẹ nhàng đặt lên bàn cho anh.

“Phó tổng à, xem ra tình hình không ổn.” Bạch Dương bên kia điện thoại vẻ bất lực, “Cô ấy nói cơm ở Bắc hàng ngon, đây là lý do gì chứ? Đầu bếp chính của khoang thương gia của chúng ta là đẳng cấp Michelin đấy!”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nghe ra là biết muốn trêu ngươi người khác mà.

Phó Minh Dư đứng ở cửa sổ hỏi: “Cậu đang ở đâu đấy?”

“Đang đứng bên ngoài của văn phòng giáo vụ của bọn họ đây, phó tổng Hồ còn ở bên trong.”

“Bảo họ nghe điện thoại, tôi muốn nói chuyện.”

Bách Dương ngẩn người ra sau đó nói được.

 Phó Minh Dư uống một ngụm cà phê, điện thoại bên kia đã kêu được người nhưng vẫn chưa có ý trả lời điện thoại.

 “Xin chào”

 Phó Minh Dư mở lời trước, “Tôi là Phó Minh Dư tổng giám đốc điều hành công ty hàng không Hằng Thế.”

 Đầu dây bên đó ngừng lại một lát mới nhe thấy âm thanh trả lời nhẹ nhàng, “Xin chào Phó tổng.”

 Phụ nữ sao?  

 Phó Minh Dư ngập ngừng.

 Che giấu sự kinh ngạc trong phút chốc Phó Minh Dư quay người hướng về bàn làm việc, “Có thể cho hỏi điều kiện nào của Thế hàng làm cô không hài lòng không?”

 Bên đó chậm rãi trả lời: “Không có gì không vừa ý cả, chỉ là đồ ăn trên máy bay của Bắc hàng ngon hơn.”

Phó Minh Dư cho răng bản thân cũng rất có thành ý, đối với lý do tào lao như vậy vẫn không nổi giân, “Điều này đơn giản, nếu cô có yêu cầu thì trước mỗi chuyến bay đầu bếp sẽ chuẩn bị cơm riêng cho cô.”

“Vậy thì phiền phức quá.”

“Không phiền phức, cô còn có điều kiện gì khác không?”

Đầu dây bên kia liệt kê ra một loạt điều kiện nói hơn 20 phút mới thôi.

Cũng không làm khó lắm, Phó Minh ư còn có thể chấp nhận được.

Đang nói chuyện điện thoại thì Phó Minh Dư đem tài liệu của cô nằm trong tập văn kiện ra xem kỹ chi tiết, theo điểm số ghi chép của học viện mà tìm người có điểm số cao nhất, trong mục hình tượng mà tìm ra ảnh của cô.

Phi công có yêu cầu nhất định đối với ngoại hình cho nên trên văn kiện đều có ảnh toàn thân.

Người trong ảnh mặc đồ đồng phục màu áo trắng tinh kết hợp với quần màu đen, cô có thân hình cao thon gọn đứng giữa đám học viên thì cô là người có khí chất nhất.

Hình như là ảnh mặt mộc?

Phó Minh Dư phóng to bức ảnh thì nhìn thấy một khuôn mặt không trang điểm.

Ánh mắt anh dừng lại chốc lát, luôn cảm giác có một chút gì đó quen thuộc.

Nhưng loại cảm giác này chỉ là nhất thời, sau đó bị bản thân bỏ qua mất.

Nếu như anh đã gặp qua thì nhất định sẽ có ấn tượng.

“Phó tổng, anh vẫn đang nghe chứ? Nếu cảm thấy quá đáng thì thôi vậy, xem như tôi không có duyên với Thế hàng.”

“Sao?” Phó Minh Dư nhẹ nhấn chuột tắt hình ảnh đi, “Lúc nãy tín hiệu không tốt tôi không nghe rõ.”

Bên đầu dây kia cười nhẹ một tiếng, “Tôi nói, tôi muốn lương gấp đôi.”

Phó Minh Dư liền đồng ý ngay: “Được.”

Lần này đến lượt cô ngẩn người.

Không ngờ anh ta lại đồng ý nhanh đến vậy.

 “Còn có điều kiện gì nữa không?”

“Không, không có.”

“Vậy, hợp tác vui vẻ chứ?”

Bên kia đổi giọng lấy lại thần thái nói “Phó tổng, anh thực sự hi vọng tôi đến sao?”

Phó Minh Dư không biết vì sao cô nói như vậy, chỉ cảm thấy sự kiên nhẫn hôm nay của mình thật kinh ngạc.

Hoặc có lẽ là anh nhìn không quen bộ dạng dương dương tự đắc của Tiểu Yến tổng bên Bắc hàng.

Nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh đó.

 “Ừm, rất mong đợi.”

“Vậy tôi sẽ suy nghĩ thêm.”

Hình như còn có chút không tình nguyện.

Tắt điện thoại Phó Minh Dư vẫn còn duy trì tư thế nghe nghe điện thoại ngơ  ngẩn một hồi.

Lẽ nào tiếng tăm của Thế hàng trong ngành không tốt sao?

Theo lý thì không thể nào, đãi ngộ của nhân viên trong ngành ở Thế hàng đã là số một rồi.

Phó Minh Dư khó hiểu, sau đó lại xem lại hồ sơ lần nữa.

Con chuột vừa rê đến hình ảnh thì âm thanh điện thoại lại vang lên.

Là Bách Dương điện thoại đến.

Phó Minh Dư dừng một lát sau đó nghe điện thoại, đối phương lại là Bách Dương đang nói chuyện.

“Còn có chuyện gì sao?”

 Bách Dương lúc này chạy đến hành lang phía ngoài hạ giọng nói: “Phó tổng, anh suy nghĩ kĩ chưa? Lương gấp đôi đấy, mặc dù lương sẽ được bảo mật nhưng lỡ như bị những phi công khác nghe thấy cũng không tốt đâu.”

 “Tôi biết chứ.”

“Vậy…….”

“Để ý hợp đồng.” Phó Minh Dư nói, “Một nửa lương ghi vào tài khoản của tôi.” 

 “Có điều…..”

“Đừng nhiều lời.” Phó Minh Dư không hề muốn nói chuyện với cậu ta, “Đến lúc đó cậu làm 2 bản hợp đồng, một bản hợp đồng tính vào thưởng cá nhân, không qua bộ phận tài vụ, thuế cũng tính vào tài khoản của tôi.”

“Nhưng cô ấy nói để suy nghĩ lại kia mà.”

“Không sao, để cô ấy suy nghĩ.”

Phó Minh Dư mở một hạt nút trên cổ áo sau đó xoa bóp trán.

Chớp mắt đã đến 4 giờ chiều, bây giờ cách cuộc điện thoại đã 7 tiếng đồng hồ.

Phó Minh Dư chưa bao giờ cảm giác 7 tiếng đồng hồ lại trôi qua chậm chạp đến vậy.

Anh ngồi ở phòng họp, một đám người ồn ào thảo luận kế hoạch cho chuyến bay đầu tiên của ACJ31 làm anh đau cả đầu.

Trong khoảng thời gian đó có 2 lần anh nhìn Bách Dương hỉ vào điện thoại, ý là hỏi vị học viên đó đã gọi điện thoại  đến chưa, Bách Dương đều lắc đầu.

Lúc này cuộc họp đã gần kết thúc, người của bộ phận kế hoạch đều nhìn về phía Phó Minh Dư đợi anh ra chỉ thị.

Trước mặt anh bày ra 3 phương án kế hoạch đều bị đẩy về nhưng ánh mắt của anh không hề để ý đến chúng.

Cả phòng họp im lặng trong vài giây, ai cũng thấp thỏm nhìn về phía anh.

Anh dường như chả thèm để tâm bọn họ đang nói gì, lúc này biểu cảm trên mặt anh như là “Các người không xứng với máy bay ACJ31 lão tử tốn khá nhiều tiền mua về.”

Vào lúc mọi ngươi đều tưởng rằng anh sắp đứng dậy thì đột nhiên anh nói: “Tổ P1, báo cáo cơ quan truyền thông 40 phút không có chút trọng điểm nào,  lãng phí nhiều thời gian như vậy là muốn sân bay phải trì hoãn bao lâu với lưu trình này đây? Tổ P2 tuyên truyền khô khan đơn điệu, sự biểu đạt quá thẳng thắng, trọng điểm mơ hồ, còn sự lựa chọn kênh truyền hình cũng thiếu tính hợp lý. Còn tổ P3, chẳng có chút hiệu quả tuyên truyền gì hết, làm nhân lên nguồn lực, sáng tạo cái mới và tính chấp hành cao,  điểm này còn làm không được thì đừng có nộp kế hoạch lên cho tôi.”

Phòng họp đột nhiên im lặng không ai dám lên tiếng.

“Tan họp”

Phó Minh Dư mở sách kế hoạch trước cửa đứng dậy nói: “Tuần sau nộp lại kế hoạch.”

Mọi người dành cho anh ánh mắt khó hiểu đi ra ngoài, 3 vị tổ trưởng mặt ỉu xìu quay lại thu dọn đồ của mình. Có người nhỏ giọng hỏi Bách Dương, “Hôm nay tâm trạng Phó tổng không tốt sao?”

Bách Dương chỉ biết cười cười bất lực không nói gì cũng đuổi theo sau.

Lúc này điện thoại cuối cùng cũng vang lên, Bách Dương dừng bước nghe điện thoại, vài giây sau tâm trạng cuối cùng cũng thả lỏng hơn.

Người phía trước cảm nhận được sự dừng lại đột ngột của Bách Dương liền quay đầu lại, Chàng thư ký làm động tác tay “OK” với anh.

Phó Minh Dư nghiêng đầu nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài cửa sau đó mở một cúc áo vest.

 -

Hợp đồng rất nhanh đã được in ra, Bách Dương cố ý đem đến cho Phó Minh Dư xem qua.

Anh xem rồi không có ý kiến gì, Bách Dương liền gửi đến Học viện hàng không.

Ải khó khăn này cuối cùng cũng xong rồi, Bách Dương bóp vai cảm thán: “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân khó lường, lời của ông bà quả không sai.”

Lúc này Yến tổng của Bắc hàng điện thoại đến.

“Phó Minh Dư anh dùng chiêu trò gì mà cướp được người của tôi vậy?”

“Người của anh sao?”, Phó Minh Dư đứng lên nhẹ nhàng nói: “Đã kí hợp đồng chưa mà anh nói là người của anh?”

Hai công ty thuộc top đầu của ngành hàng không vừa cạnh tranh vừa giúp đỡ nhau, cả 2 đều rất hiểu rõ đối thủ của mình.

Yến An đã rất tận tâm cho việc này, anh ta đã tìm người bàn bạc rõ việc này, hơn nữa còn dùng những điều mà phi công quan tâm nhất làm mồi câu.

Nghĩ rằng việc đã thành nhưng không ngờ Phó Minh Dư lại nhảy ra cướp đi mất.

Yến An tức đến nỗi cười lạnh lùng, “Được, không tranh giành với anh, dù sao người bây giờ là của anh rồi, anh nói thử xem dựa vào cách nào mà anh làm được vậy?”

Phó Minh Dư: “Dựa vào sức hút bản thân.”

 “……”

 Yến An trợn mắt tức giận tắt điện thoại.

 Phó Minh Dư bỏ điện thoại xuống đi đến bên cửa soorthar giãn mày ra, ngay cả đến mưa ngoài cửa sổ cũng làm anh thấy  dễ chịu hơn hẳn.

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó lại quay đầu hỏi: “ACJ31 khi nào đến?”

Bách Dương nói: “Quản lý bên đó đã sắp xếp xong rồi, chuyến đầu tiên cất cánh lúc 4 giờ sáng thứ 7, nếu không xảy ra sơ sót thì 6 giờ 14 phút sẽ đáp xuống sân bay quốc tế Giang Thành.”

Phó Minh Dư gật đầu sau đó hỏi tiếp: “Cô ấy thì sao?”

Bách Dương ngẩn người sau dó mới phản ứng  kịp”cô ấy” mà sếp nói là ai. 

 “Học viện bên đó nói sẽ không lãng phí mỗi chuyến bay cho nên lần này cô ấy sẽ cùng bay qua, có điều thứ 7 phòng nhân sự và phòng hậu cần không làm việc cho nên cô ấy sẽ đến làm thủ tục nhậm chức vào thứ  2.”

Phó Minh Dư quay người ngồi xuống mở tập văn kiện trước mặt ra đột nhiên hỏi: “Chuyến bay đến Giang Thành vào thứ 7 là mấy giờ?”

Bách Dương nhớ không chính xác cho nên lấy điện thoại ra xem sau đó nói: “7 giờ sáng ạ.”

Phó Minh Dư gật đầu: “Ừm.”

  -

Thứ 7 trời vừa sáng, phía đông mặt trời mới vừa ló dạng.

Thời tiết hôm nay không tốt lắm, mây mù che phủ khắp nơi che hết cả ánh sáng mặt trời.

Ở sân bay bây bây giờ còn có một vài chuyến bay đang cất cánh hạ cánh, đây là lúc sân bay khá nhàn nhã.

Sảnh đợi khách lại có khá đông người nhưng đặc biệt im lặng, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh lật báo đọc của vài người, người lớn xem điện thoại hoặc có ngươi ngủ gật, vài đứa nhóc  nằm ngủ trong lòng bố mẹ.

Phó Minh Dư cùng thư ký của anh và vài trợ lý đang bước đi đến, đi xuyên qua hàng lang hướng về phía quầy đăng ký.

Phía trước đã xếp một hàng dài, hạng thương gia lại khá vắng vẻ đang đợi vị khách cuối cùng lên máy bay.

Phó Minh Dư đưa tay lên xem đồng hồ bước chân dừng lại nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.

Cửa sổ kính của tầng lầu nhìn ra có thể nhìn thấy máy bay hạ cánh ánh sáng đầy đủ, ngay cả đèn chỉ thị ở dưới sân bay đều có thể nhìn rõ được.

Chính vào lúc này chiếc máy bay bay ra khỏi tầng mây mù, cánh máy bay rẽ mây đang góc 8 độ hạ cánh vào giữa đường băng khá đẹp mắt.

Cho dù kính cửa sổ đã cách âm vài lớp kính dày nhưng những người trong ngành hàng không dường như có trực giác vậy, một đội bay kéo vali hành lý vẫn vội vàng dừng lại xem, vài hành khách dựa vào cửa sổ cũng ánh mắt tò mò quay đầu lại xem.

Chỉ nhìn thấy máy bay lấy màu trắng làm nền, thân máy bay là hình của một con phượng hoàng vàng rực, cánh của nó giương ra theo cánh máy bay, đuôi phượng hoàng cũng giương cao lên theo đuôi máy bay, khí thế cực lớn.

Phó Minh Dư lại một lần nữa nhìn xuống đồng hồ.

6 giờ 14 phút, không sai lệch chút nào.

Ánh mắt anh có chút ý cười, anh đứng đấy cho đến khi máy bay hạ cánh an toàn.

Bách Dương xem thời gian nói: “Phó tổng?”

Phó Minh Dư nghiêng đầu nheo mắt lại.

Bách Dương làm thanh cổ họng,”ừm, thời gian vẫn còn kịp.”

Đang nói thì sảnh đợi có một cậu bé kêu lên: “Bố ơi! Đó là máy bay gì vậy ạ?” Đẹp quá!”

Bố đứa bé hình như là người trong ngành, ôm lấy cậu bé nói: “Đây là máy bay của nước mình, con có nhìn thấy con phượng hoàng đó không? Sau này con nhìn thấy nó thì đó chính là máy bay ACJ31, lợi hại lắm, tầng mây thấp như vậy đều co thể tự động hạ cánh, hơn nữa……..”

Bài luận văn của ông bố còn chưa nói xong liền bị đứa bé cắt ngang: “Oa! Phi công xuống rồi kìa!”

Ánh mắt của Phó Minh Dư cũng đang nhìn theo, cầu thang trả khách của máy bay đã hạ xuống, vị cơ trưởng của Thế hàng phái đi là người đầu  tiên đi ra.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thoáng đãng hơn, Phó Minh Dư chầm chậm đi qua.

Bách Dương và 2 trợ lý phía sau nhìn nhau không dám nói gì cũng đi theo.

Dù sao ai cũng muốn nhìn kỹ máy bay mà nhà mình bỏ số tiền lớn để mua mà.

Phó Minh Dư nhìn cửa khoang máy bay, cơ trưởng đã bắt đầu đi xuống, phó cơ trưởng cũng đi sát theo sáu, 2 người này anh đều biết rõ, lúc đầu anh là người quyết định đưa bọn họ đi đào tạo.

Lúc người thứ 3 đi ra Phó Minh Dư nheo mắt lại nhìn.

Máy bay dừng gió rất lớn từng đợt thổi qua làn tóc cô, gió cũng thổi lên làm bộ đồng phục màu trắng của cô tung tăng trong gió.

Cô không vội vã xuống cầu thang mà tháo chiếc mũ xuống kẹp ở cánh tay, sau đó nhìn quanh bốn phía rồi dừng lại 6 chữ lớn “Sân bay quốc tế Giang Thành”.

“Oa! Đó là một chị gái sao?” Đứa bé lại reo lên, “Chị ấy là tiếp viên hàng không sao? Sao lại mặc đồ khác vậy ạ?”

Bố đứa bé cười haha đặt nó lên trên vai của mình để góc nhìn được rộng hơn: “Haha, đó là phi công, nữ phi công. Bố cũng lần đầu tiên nhìn thấy nữ phi công đó.”

Giọng của đứa bé làm những hành khách gần dó chú ý đến, dần dần cũng đứng sát cửa sổ nhìn ra chiếc máy bay đặc biệt đó.

Giống như có một sức hút vô hình kéo anh đi về phía đó, anh chỉ đứng cách tấm gương 30 cm.

Ánh mắt anh không rời đang nhìn cô đi xuống cầu thang, hình ảnh ngày càng rõ nét hơn.

Chiếc quần đen cô đang mặc bị gió thôi dường như dán chặt vào chân hơn, mỗi bước đi đều rất dứt khoát.

Cơ trưởng đang đi cùng đang nói với cô gì đó, cái cách cô nghiêng đầu cười làm lu mờ sự tồn tại của phó phi công đi bên cạnh.

Đột nhiên cô ngẩng đầu nhìn thẳng về phía  tầng lầu.

Rõ ràng biết cô đang nhìn tổng thể của tầng lầu nhưng ánh mắt vô tình nhìn thẳng về phía Phó Minh Dư làm anh hít thở nhanh vài nhịp.

“Phó tổng? Loa phát thanh đang hối thúc lên máy bay rồi.”

Bách Dương đứng bên đột nhiên mở lời.

Phó Minh Dư gật đầu quay người đi về phía quầy đăng ký.

Sau vài bước anh lại dừng lại quay đầu nhìn về phía khác chỉ thấy một chiếc xe đón tổ bay đã đi xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play