Thịnh Vãn Yên đi trước, Cố Đình Kiêu đi sau cô một bước, ánh mắt anh dõi theo bóng lưng xinh đẹp của cô.

Vừa vào quán cơm, Thịnh Vãn Yên ngẩng đầu nhìn thực đơn trên bảng.

"Anh muốn ăn gì?"

"Không cần khách sáo với em."

Thịnh Vãn Yên ra vẻ ta đây là chị đại có tiền, Cố Đình Kiêu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hẳn đi.

"Em cứ gọi món đi."

"Gọi món anh thích ấy."

Cố Đình Kiêu nhìn cô, Thịnh Vãn Yên nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh thì khựng lại một chút, cuối cùng gật đầu.

"Cho em một phần thịt kho tàu, thịt bò kho tương, cà tím kho, ba cái bánh bao thịt và hai bát cơm."

Thịnh Vãn Yên liếc nhìn Cố Đình Kiêu, ý hỏi anh có đủ ăn không, dù sao Cố Đình Kiêu trông cũng khá là ăn khỏe.

"Đủ rồi."

Thịnh Vãn Yên gật đầu, nhân viên phục vụ nhanh chóng tính tiền.

"Tổng cộng ba đồng chín hào, phiếu lương thực hai cân."

Thịnh Vãn Yên cúi đầu lấy tiền trong túi vải, Cố Đình Kiêu nhanh tay móc tiền và phiếu từ trong túi đưa cho nhân viên.

"Không cần..."

"Để anh mời em!"

Thịnh Vãn Yên ngẩn người ra vì thao tác quá nhanh của anh, có cần nhanh như chớp vậy không!

"Giống nhau mà."

"Anh ăn khỏe, không có lý nào lại để em trả tiền."

Thịnh Vãn Yên còn muốn nói gì đó nhưng người phía sau đang giục, cô đành phải đi tìm chỗ ngồi trước.

Thịnh Vãn Yên cũng không nghĩ ngợi nhiều, Cố Đình Kiêu đã trả tiền rồi, cô đưa lại cho anh cũng kỳ.

Lát nữa lại khiến anh ấy nghĩ cô xem thường anh, đàn ông con trai, trong lòng anh ấy sẽ nghĩ thế nào?

Thôi thì đền bù cho anh ấy cái khác vậy, cô không thích nợ người khác.

"Thịt kho tàu, thịt bò kho tương, cà tím kho, ba cái bánh bao thịt và hai bát cơm, được rồi."

Nghe thấy người ta bưng thức ăn tới, Thịnh Vãn Yên đi tới phụ bưng, tay bê hai bát cơm.

Thịnh Vãn Yên lại đi lấy thêm hai chai nước ngọt, mỗi chai một hào, lần này Cố Đình Kiêu không giành trả tiền nữa.

Thịnh Vãn Yên ăn cơm không câu nệ, ăn cùng Cố Đình Kiêu cũng thoải mái ăn uống.

Trong bát Thịnh Vãn Yên còn nửa bát cơm, cô vừa ăn một cái bánh bao thịt, lại ăn thêm thịt và nửa bát cơm, đã no lắm rồi.

Nhưng thời buổi này không được lãng phí lương thực, nếu không sẽ bị người ta xì xào bàn tán.

Lãng phí đồ ăn là việc đáng xấu hổ nhất.

Thịnh Vãn Yên chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi ăn tiếp, nhưng bát cơm trong tay bỗng bị một bàn tay to lớn cầm lấy.

Thịnh Vãn Yên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Đình Kiêu đang cúi đầu ăn nốt bát cơm của cô.

Thịnh Vãn Yên bối rối, muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời.

Kiếp trước cô sống đến tận 30 tuổi, ngoài người nhà ra thì chưa từng có ai ăn đồ thừa của cô.

Đây là lần đầu tiên có người ngoài không chê đồ ăn thừa của cô, trong lòng cô vừa bối rối vừa xấu hổ.

Cố Đình Kiêu ăn rất tự nhiên, anh ngẩng đầu lên nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô thì biết mình có hơi đường đột.

Nhưng anh không muốn đợi thêm nữa, nhất là sau chuyện của Trần Minh, anh biết có rất nhiều người đang nhòm ngó cô gái của anh.

Cô gái nhỏ bé nhưng độc lập và dũng cảm, cho dù đối mặt với kẻ tiểu nhân, cô cũng không hề lùi bước.

Vẻ mạnh mẽ, gan dạ của cô khiến trái tim anh rung động.

Nếu tiếp tục chờ đợi, biết đâu cô sẽ bị người khác cướp mất.

Anh cũng hiểu được phần nào tính cách của cô, một cô gái có suy nghĩ, có ý chí , có dũng khí và có lòng tự trọng.

Một cô gái như vậy, dù đi đến đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

Hôm qua xuất hiện một tên tiểu nhân Trần Minh, biết đâu ngày mai lại xuất hiện một người đàn ông ưu tú khác.

Anh xa xôi như vậy, căn bản không thể nào chặt đứt hết đào hoa bên cạnh cô.

Cách duy nhất, chính là xác định mối quan hệ, chiếm giữ danh phận.

Như vậy, cho dù cô có trốn tránh, anh cũng có thể danh chính ngôn thuận xuất hiện trước mặt cô.

Cố Đình Kiêu là người hành động dứt khoát, mục đích anh đến đây lần này chỉ có một.

Cố Đình Kiêu nhìn cô, ánh mắt anh nóng bỏng, Thịnh Vãn Yên quay mặt đi, không dám nhìn anh.

Cố Đình Kiêu bật cười, cô gái nhỏ này rõ ràng biết tâm ý của anh, lại đang giả vờ ngốc nghếch trốn tránh anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play