Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Lăn Lộn Ăn Dưa Sống Qua Ngày

Chương 61:


3 tuần

trướctiếp

 

Chỉ có điều cô vừa ăn kẹo sữa thỏ trắng, trong nháy mắt lũ trẻ con đang chơi đùa dưới lầu túa ra vây quanh.

"Em cũng muốn ăn kẹo!"

"Em cũng muốn!"

"Chị Vãn Yên ơi-"

Thịnh Vãn Yên bị năm sáu đứa trẻ vây quanh, đám nhóc này đều chảy nước dãi, ánh mắt tràn ngập mong đợi nhìn cô.

Thịnh Vãn Yên móc từ trong túi ra mười viên kẹo, chia cho mỗi đứa một viên.

Đám nhóc nhận được kẹo thì vui vẻ vô cùng, còn lễ phép nói lời cảm ơn với cô.

"Cảm ơn chị Vãn Yên ạ!"

"Kẹo này ngọt quá!!!"

"Đi chơi đi, hết rồi."

Thịnh Vãn Yên phất tay, sáu đứa trẻ nhao nhao chạy đi, chúng được một viên kẹo là đã mãn nguyện lắm rồi, cũng không còn nhớ đến bốn viên kẹo còn lại trong tay cô.

Thịnh Vãn Yên chia bốn viên kẹo còn lại cho Thịnh Vãn Trạch và Cố Đình Kiêu, nói là phần thưởng cho hai anh rửa xe.

Cố Đình Kiêu nhìn hai viên kẹo sữa thỏ trắng trên tay, trong lòng bật cười.

Cô ấy xem mình là trẻ con mà dỗ dành sao?

Cố Đình Kiêu chưa bao giờ ăn đồ ngọt, nhưng lần này lại cất vào trong túi.

Cố Đình Kiêu rời đi trước khi mẹ Thịnh nấu cơm, trước khi đi còn liếc nhìn Thịnh Vãn Yên đang ngồi bên máy may, giúp bà nội Thịnh sắp xếp vải vóc.

Thịnh Vãn Yên cảm nhận được ánh mắt, ngẩng đầu lên mỉm cười với anh: "Tạm biệt."

Cố Đình Kiêu nhìn thấy nụ cười của cô, bỗng chốc luống cuống, ánh mắt trở nên dịu dàng, nhìn cô không rời.

"Tạm biệt."

Cố Đình Kiêu rời khỏi nhà họ Thịnh, Thịnh Vãn Trạch tiễn anh xuống lầu.

"Anh... sẽ không phải là thích em gái tôi đấy chứ?"

Thịnh Vãn Trạch nhìn anh, không vòng vo, hỏi thẳng.

"Phải!"

Cố Đình Kiêu không hề che giấu, trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình.

"Anh... được lắm!"

"Tôi dẫn anh về nhà ăn cơm, anh thế mà lại thích em gái tôi!!!"

"Anh... Anh..."

Thịnh Vãn Trạch nghẹn họng, anh ta là đồng chí của anh sao?

Cái quái gì mà đồng chí!

Anh ta chính là một tên trộm mặt dày!!!

"Đồng chí Thịnh Vãn Trạch, tôi là người thế nào, cậu biết rõ."

"Tôi sẽ đối tốt với cô ấy!"

Thịnh Vãn Trạch nghe anh nói càng tức, nhưng trong lòng cũng biết anh là một lựa chọn rất tốt.

Nhưng cảm giác em gái ruột bị người ta cướp mất, chỉ nghĩ thôi anh đã thấy đau lòng.

"Đồng chí tốt còn nhiều, em gái tôi ưu tú như vậy, chưa chắc đã thích anh."

Thịnh Vãn Trạch cố cãi, nói xong còn tự tin gật đầu.

Tính cách em gái anh khá độc lập, hơn nữa ánh mắt nhìn Cố Đình Kiêu chỉ là đang nhìn một người bạn bình thường.

Cố Đình Kiêu nghe vậy thầm thở dài, bản thân anh cũng không ngốc, tự nhiên nhận ra được Thịnh Vãn Yên đối với mình chưa có tình yêu nam nữ.

Nhưng "lửa gần rơm lâu ngày cũng bén", anh sẽ từng bước khiến Thịnh Vãn Yên chấp nhận mình.

Xem ra phải cố gắng lập thêm nhiều công, lần sau xin nghỉ phép, phải nhanh chóng thực hiện kế hoạch mới được.

Thịnh Vãn Trạch trở về nhà, lúc ăn cơm thỉnh thoảng lại liếc nhìn Thịnh Vãn Yên.

Thịnh Vãn Yên bị anh nhìn mà tâm phiền ý loạn, cuối cùng không nhịn được nữa.

"Anh nhìn gì thế?"

Thịnh Vãn Trạch gắp cho cô một miếng thịt kho tàu to, Thịnh Vãn Yên chỉ cảm thấy anh thật khó hiểu.

"Ăn nhiều một chút, ngày mai anh về đơn vị rồi, trong nhà chỉ có thể làm phiền em chăm sóc bố mẹ và ông bà."

Thịnh Vãn Yên nghe vậy bèn trợn mắt: "Không cần anh nói, đó cũng là bố mẹ và ông bà của em."

Thịnh Vãn Trạch nghe vậy gật đầu cười, bữa cơm này ông nội Thịnh và cha Thịnh không ngừng dạy dỗ anh.

"Trở về bộ đội, phải làm việc cho tốt, cống hiến cho quốc gia."

"Đừng phụ lòng quốc gia bồi dưỡng và tin tưởng con."

"Ông nội, cha, con biết rồi."

Ông nội Thịnh gật đầu, uống một ngụm rượu, ông đối với Thịnh Vãn Trạch luôn luôn yên tâm.

Bà nội Thịnh và mẹ Thịnh không nỡ, nhưng họ cũng biết đây là chức trách của Thịnh Vãn Trạch.

Họ ngoại trừ không gây thêm phiền toái cho Thịnh Vãn Trạch, nếu họ làm gì cản trở thì anh cái gì cũng không làm được.

Con trai lựa chọn con đường này, thật là làm cho họ vừa kiêu ngạo vừa đau lòng.

Thịnh Vãn Trạch nhìn thấy ánh mắt không nỡ của bà nội và mẹ, trong lòng cũng không chịu nổi.

Anh thật sự quá thẹn với người nhà, nhưng anh có trách nhiệm của mình.

"Bà ơi, mẹ, ăn thịt đi ạ."

Mẹ Thịnh thở dài một hơi, thôi thôi, ai bảo mình gặp phải một đứa con trai như vậy chứ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp