Cố Đình Kiêu tay đút túi quần, tay kia cầm hộp kem dưỡng da, vô thức siết chặt.

"Đồng chí Thịnh Vãn Yên, cái này tặng cô."

Thịnh Vãn Yên nhìn bàn tay to lớn của anh, nhìn hộp kem dưỡng da trong lòng bàn tay, chớp chớp mắt.

"Món cá hồi trước cô làm rất ngon, đây là quà cảm ơn."

Trán Cố Đình Kiêu rịn mồ hôi lạnh, ban đầu anh cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết bản thân hoàn toàn không có ác cảm với Thịnh Vãn Yên.

Tuy anh chưa từng yêu đương, nhưng cũng không phải cậu nhóc mười mấy tuổi, rất nhanh đã hiểu ra.

Ngay từ lần đầu tiên đến nhà họ Thịnh ăn cơm, anh đã bị cô gái hào phóng này thu hút.

Sau đó khi trở về, mỗi khi tĩnh tâm lại, trong đầu anh đều vô thức hiện lên khuôn mặt Thịnh Vãn Yên.

Mấy ngày sau đó, mỗi ngày anh đều bất giác nhớ đến cô, có ngốc mới không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ban đầu anh định nhân cơ hội đến nhà họ Thịnh, có thể gặp cô một chút, không ngờ lại trùng hợp gặp được cô ở cửa hàng bách hóa.

Nhưng nhìn dáng vẻ xa cách của Thịnh Vãn Yên, anh biết cô không có ý gì với mình.

Là mình quá đường đột, nhưng cô gái tốt như vậy, mình không muốn bỏ lỡ.

Ít nhất bây giờ cô ấy chưa có đối tượng, mình còn có cơ hội.

Không có đối tượng, đó chính là có cơ hội, lùi bước không phải phong cách làm việc của anh.

"Cái này quý quá."

Thịnh Vãn Yên cũng có hiểu biết về kem dưỡng da, đây chính là món đồ xa xỉ trong lòng phụ nữ thời đại này.

Còn có một loại là dầu hoa quế, được đựng trong vỏ sò, cô từng nhìn thấy trên bàn trang điểm của bà nội Thịnh.

Các bậc trưởng bối lại thích dầu hoa quế hơn, dầu hoa quế cũng rẻ hơn một chút, dùng rất tốt.

Thanh niên lại thích kem dưỡng da hơn, Cung Tiêu Xã bán cũng phải 1 tệ 5 hào một hộp, 1 tệ 5 hào ở thời đại này là một số tiền lớn.

"Em thích là tốt rồi."

Cố Đình Kiêu suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể thốt ra một câu như vậy, Thịnh Vãn Yên chỉ cảm thấy giờ phút này anh đặc biệt giống một chú cún lớn, trông mong nhìn mình.

Thịnh Vãn Yên suy nghĩ một chút rồi vẫn nhận lấy, cô cũng nhìn ra con người Cố Đình Kiêu, nếu như mình không nhận, chắc chắn anh sẽ không chịu bỏ qua.

"Cảm ơn."

Cố Đình Kiêu thấy cô nhận lấy thì thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt tay, mồ hôi toát ra trên lòng bàn tay nhưng không để Thịnh Vãn Yên nhìn thấy.

Thịnh Vãn Yên đi rửa xe đạp, Thịnh Vãn Trạch nhìn thấy hai người cùng nhau đi xuống thì khựng lại.

Sao anh lại cảm thấy Cố Đình Kiêu này không có ý tốt nhỉ, bình thường chẳng phải anh ta đều tránh xa các nữ đồng chí ở đoàn văn công cả trăm mét sao?

Vậy mà giờ không những về cùng em gái mình, lại còn xuống lầu rửa xe đạp cùng em gái, điều đáng nói nhất là, Cố Đình Kiêu đi sau em gái anh chỉ hai bước chân.

Từ bao giờ anh ta lại gần gũi với nữ đồng chí như vậy!!!

Không nói là Cố Đình Kiêu có ý đồ, anh tuyệt đối không tin.

Được lắm, mình dẫn anh ta về nhà ăn một bữa cơm, anh ta thế mà lại để ý em gái mình.

Anh ta còn là người không?

Thịnh Vãn Yên vừa định cho tay vào chậu nước để giặt giẻ lau thì chiếc khăn trong tay đã bị một bàn tay thô ráp nắm lấy.

Hai bàn tay không khỏi chạm vào nhau, Thịnh Vãn Yên vội vàng buông khăn ra, rụt tay về.

"Để tôi."

Cố Đình Kiêu nhận lấy khăn lau, bắt đầu ngồi xổm xuống giúp cô rửa xe đạp, nếu như nhìn kỹ, ánh mắt Cố Đình Kiêu mang theo một tia bối rối.

Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với con gái, làn da mềm mại của Thịnh Vãn Yên khiến trái tim anh rung động.

Chỉ sợ mình nhẹ nhàng bóp một cái, bàn tay nhỏ mềm mại kia sẽ bị bóp nát.

Thịnh Vãn Yên chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn hai người đàn ông to lớn rửa xe đạp, hai người rửa vô cùng nghiêm túc.

từng khe hở nhỏ của bánh xe cũng không bỏ qua, chẳng khác gì xe mới, nâng niu cẩn thận như đang chăm sóc con trai mình vậy.

Giá trị của một chiếc xe đạp ở thời đại này, chẳng phải là có thể nuôi lớn một đứa trẻ sao?

Thịnh Vãn Yên thấy không có việc gì của mình, liền đi đến một gốc cây bên cạnh ngồi xuống, từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa thỏ trắng bóc ra ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play