Mang Theo Không Gian Xuyên Đến Năm 70 Lăn Lộn Ăn Dưa Sống Qua Ngày

Chương 39:


3 tuần

trướctiếp

 

Tuy rằng trong lòng bà cũng hiểu rõ con trai mới là rễ gốc của gia đình nhưng nếu là một đứa con trai không phân biệt phải trái thì có ích gì, bà cũng không còn mặt mũi nào mà đi gặp tổ tiên!

"Mẹ, mẹ nói rất đúng."

Thịnh Vãn Trạch lau mồ hôi trên trán, lần này trở về, anh luôn cảm thấy mẹ mình nói chuyện lưu loát hơn hẳn.

"Yên Nhi, con có ý kiến gì không?"

Mẹ Thịnh nhìn Thịnh Vãn Yên. Cô lắc đầu, không có bất kỳ ý kiến gì, sự sắp xếp như vậy rất công bằng.

Hơn nữa, bố mẹ Thịnh không hề cứng nhắc trong vấn đề tiền tài như những bậc cha mẹ khác trong thời đại này.

Nói trắng ra là, họ không hề trọng nam khinh nữ như những gia đình khác.

Tuy trong thâm tâm, người nhà vẫn còn đó những suy nghĩ cố hữu, có vẻ như bố mẹ Thịnh mong có cháu trai, và chỉ có Thịnh Vãn Trạch mới có khả năng duy trì dòng dõi họ Thịnh.

Thịnh Vãn Yên có thể hiểu được, dù sao Thịnh gia chỉ có một mình Thịnh Vãn Trạch là con trai, mà Thịnh Vãn Trạch lại là quân nhân.

Mỗi lần anh đi bộ đội, cả nhà đều lo lắng, tất nhiên là mong anh kết hôn rồi có thể sinh thêm mấy đứa con trai, đừng để gia đình tuyệt hậu.

Nói ra cũng thật đáng buồn, thời đại này, những gia đình ít con trai thường bị người khác xem thường.

Hơn nữa, họ còn nói là do lỗi của người phụ nữ...

Cả nhà ăn cơm xong, Thịnh Vãn Trạch lập tức thể hiện bản thân, giành lấy việc rửa bát từ tay Thịnh Vãn Yên.

"Em gái, để anh làm cho, em vất vả rồi."

Thịnh Vãn Yên ngơ ngác nhìn Thịnh Vãn Trạch, người anh trai này của cô thật sự rất khó hiểu.

Hiện tại, trong lòng Thịnh Vãn Trạch dâng lên một tia bội phục dành cho Thịnh Vãn Yên, một mình cô đã chăm sóc cho cả gia đình chu toàn như vậy, là anh trai, anh thật sự hổ thẹn.

Rửa bát xong, Thịnh Vãn Trạch mở túi lớn túi nhỏ mà mình mang về ra.

Anh mang về năm hộp hoa quả đóng hộp, năm lọ sữa bột, ba gói kẹo sữa thỏ trắng, hai túi bánh đậu xanh, còn có một cái radio.

Thịnh Vãn Trạch đưa radio cho ông bà, để hai người thường xuyên nghe radio giết thời gian.

"Cháu này, sao lại mua thứ quý giá như vậy?"

Tuy bà nội Thịnh xót tiền nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

"Bà, bình thường ông bà ở nhà buồn chán thì nghe radio cho đỡ buồn, không đắt đâu."

Bà nội Thịnh trừng mắt nhìn anh, bà không biết thứ này bao nhiêu tiền sao?

Đứa cháu này không biết đã dùng bao nhiêu mối quan hệ mới mua được, thật là tức chết bà mà.

Ông nội Thịnh vui vẻ cầm lấy chiếc radio, nghiên cứu cách mở. Thịnh Vãn Trạch kiên nhẫn hướng dẫn ông.

Thứ này cũng dễ sử dụng thôi, hai bên mỗi bên có hai nút xoay trái phải, một cái để bật tắt, một cái để điều chỉnh âm lượng.

Ông nội Thịnh học rất nhanh, ông vừa bật chiếc radio lên đã nghe thấy âm thanh phát ra.

"Ông bà, bố mẹ, em gái, mọi người chia nhau số đồ ăn này mà ăn, bổ sung dinh dưỡng."

"Được."

Mẹ Thịnh vui vẻ nhận lấy, chia đều mọi thứ. Những thứ tương đối quý giá này đều được cất vào trong phòng.

Bởi vì bình thường sẽ có người đến nhà chơi, nếu để họ nhìn thấy, không chừng họ lại nói ra nói vào.

Mẹ Thịnh đưa cho Thịnh Vãn Yên một gói kẹo sữa thỏ trắng, dặn cô thỉnh thoảng lấy ra ăn cho ngọt miệng.

Số còn lại vừa đủ để ngày mai Thịnh Vãn Trạch tiếp đãi bạn bè đến chơi, vài ngày nữa thì đến lượt nhà thông gia ghé thăm.

"Mẹ, đây là tiền lương và tem phiếu tháng trước của con, mẹ cất đi."

Tháng trước Thịnh Vãn Trạch lĩnh 80 tệ, mẹ Thịnh nhìn 25 tệ thừa ra liền hiểu ngay, thời gian trước chắc chắn anh đã đi làm nhiệm vụ.

Trong lòng bà vừa lo lắng vừa bất lực với nghề nghiệp này của con trai, bà thật sự sợ, sợ Thịnh Vãn Trạch đi làm nhiệm vụ sẽ gặp chuyện không may.

"Tiểu Trạch, nhà mình đang định mua hai chiếc xe đạp, bố con chỉ xoay sở được một cái phiếu mua xe đạp, hay con hỏi thử xem bạn bè đồng đội của con có ai muốn đổi lấy không, để kiếm thêm một cái phiếu nữa?"

Thịnh Vãn Trạch nghe xong liền gật đầu, anh nhớ hình như Cố Đình Kiêu thường xuyên giúp đồng đội kiếm mấy loại tem phiếu khó xin này, ngày mai có thể tranh thủ hỏi anh ấy một tiếng.

"Vâng, để con hỏi thử."

Cả nhà nói chuyện thêm một lát, nhìn đồng hồ rồi ai nấy về phòng đi ngủ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp