Ông nội Thịnh gõ mặt bàn, tất cả mọi người nhìn ông, trong lòng bà nội Thịnh biết ông muốn nói gì.

"Cháu và Yên Nhi đều là con cháu của Thịnh gia ta, mà cháu là cháu trai duy nhất, cha mẹ sau này đều là trách nhiệm của cháu, em gái là người nhà của cháu.

Nhưng cưới vợ tức là cháu phải có gia đình nhỏ của riêng mình, cũng đồng nghĩa với việc có một số vấn đề lợi ích gia đình phải phân chia rõ ràng."

Ông nội Thịnh nói đến mức này, Thịnh Vãn Trạch đã đoán được ông muốn nói gì.

"Ông, ông đang nói lung tung gì vậy? Chúng ta là người một nhà."

Ông nội Thịnh xua tay, có cháu dâu vào nhà, rất nhiều chuyện ông đều phải cân bằng.

Đối với họ mà nói, hai đứa cháu đều là cháu, ông không hy vọng sau này cháu dâu tương lai gả vào, Thịnh Vãn Yên là em chồng sẽ chịu uất ức, cháu dâu tương lai cũng chịu uất ức, Thịnh Vãn Trạch ở giữa cũng khó xử, gia đình hòa thuận bao năm bị phá vỡ.

Ông phải nói rõ ràng mọi chuyện trước khi trong nhà xảy ra mâu thuẫn.

Có những lúc, một chút mâu thuẫn nhỏ cũng sẽ là một cái gai trong lòng, có những cái gai sẽ ghi nhớ cả đời.

Mẹ Thịnh nhìn cục diện trên bàn ăn, bà buông đũa xuống, trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình và chồng trong nhiều năm qua.

"Tiểu Trạch, tiền lương mà con gửi về nhiều năm như vậy, mẹ với bố con đều giúp con giữ lại một phần lớn, còn một phần nhỏ dùng cho chi tiêu bình thường trong nhà.

Đến lúc con kết hôn, số tiền tiết kiệm được trong nhiều năm, con cầm một nửa làm phí an gia, một nửa còn lại hai người chúng ta giữ, phòng khi trong nhà cần tiền gấp.

Số tiền này chỉ dùng cho bố mẹ, ông bà và con, sau khi kết hôn, tiền lương hai vợ chồng con tự quản lý, mỗi tháng gửi cho chúng ta 15 đồng tiền sinh hoạt phí là được.

Mẹ và bố con nhiều năm qua giữ lại tiền lương, sẽ không vì con là con trai mà thiên vị con.

Sẽ chia đều cho hai anh em con lúc cưới vợ, tặng làm của hồi lễ và phí an gia."

Nghe vậy, Thịnh Vãn Trạch nhìn thoáng qua mẹ Thịnh, định nói gì đó nhưng bị bà chặn lại.

"Công việc hiện tại của Yên Nhi là do bố mẹ bỏ tiền ra mua, không dùng một đồng nào của con.

Trước kia tuy công việc của con không phải do bố mẹ bỏ tiền ra mua nhưng con cũng biết rõ, con làm lính nhiều năm như vậy, mỗi tháng trong nhà đều gửi thịt, thức ăn, quần áo cho con, tất cả đều là đồ tốt nhất.

Cộng lại không ít hơn 300 tệ, thậm chí còn nhiều hơn, Yên Nhi đã chịu thiệt thòi một chút.

Trước đây mỗi tháng con đều giữ lại 5 đồng tiêu vặt, con ở quân khu có ăn có ở, cái gì cũng không thiếu.

Tuy trước đó Yên Nhi không có công việc nhưng ở nhà con bé cũng vất vả không kém chúng ta.

Ông bà lớn tuổi, thường xuyên đau ốm, bố mẹ cũng thường xuyên có lúc không khỏe, tất cả đều do một tay Yên Nhi chăm sóc, những việc này đáng lẽ là trách nhiệm của con."

Nghe những lời này của mẹ Thịnh, nhìn em gái mình, trong lòng Thịnh Vãn Trạch dâng lên một tia xót xa, càng thêm áy náy.

"Mỗi lần con trở về cũng có thể thấy, trong nhà luôn sạch sẽ, gọn gàng, đâu phải tự nhiên mà mọi thứ trở nên sạch sẽ như vậy.

Sức khỏe của ông bà cũng không phải tự nhiên mà khỏi, luôn có người âm thầm hy sinh.

Thịt chúng ta ăn hôm nay đều là do Yên Nhi bỏ tiền túi ra mua, có khi con bé còn đưa thêm tiền cho bố mẹ, chăm sóc ông bà và bố mẹ nhiều năm như vậy, không kém phần hiếu thuận so với số tiền con gửi về."

"Mẹ, con đều biết, em gái cũng không dễ dàng."

Trong lòng Thịnh Vãn Trạch dâng lên một nỗi bất an, sao anh lại có cảm giác như mẹ mình đang muốn giáo huấn anh vậy?

"Cho nên sau này con cũng đừng cảm thấy bố mẹ thiên vị em gái, con cũng nên nói rõ với vợ con sau này.

Sau này tiền lương của Yên Nhi, mỗi tháng con bé giữ lại 10 đồng, số còn lại đưa cho bố mẹ giữ.

Đến lúc con bé kết hôn, cũng giống như con, một nửa giữ lại trong nhà, một nửa sẽ thêm vào của hồi môn cho con bé."

Mẹ Thịnh nói một tràng dài, bà trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện trong nhà, hai đứa con ai cũng không thiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play