Thịnh Vãn Yên không dám mạo hiểm, để lộ bản thân là hành động ngu ngốc nhất.
Thu dọn xong xuôi, cô bắt đầu viết thư trả lời Cố Đình Kiêu.
Nội dung chủ yếu là kể về tình hình của bản thân trong thời gian qua, và dặn anh đừng gửi tiền nữa.
Cô bảo anh hãy chăm sóc bản thân thật tốt, tập luyện vất vả thì nên ăn uống đầy đủ.
Bản thân cô cũng là người có lương, cô không cho rằng yêu đương thì nhất định phải để con trai trả tiền, cho dù là mối quan hệ gì cũng không nên tiêu xài tiền bạc của đối phương một cách vô tội vạ.
Mối quan hệ tốt đẹp đến đâu rồi cũng sẽ phai nhạt dần theo thời gian, theo quan niệm của cô, đã ở bên nhau thì phải có trách nhiệm với bản thân và đối phương.
Cho dù kết cục sau này có ra sao thì cũng phải sống sao cho không hổ thẹn với lòng mình.
Thịnh Vãn Yên viết đầy hai trang giấy mới xong, cô viết khá chi tiết nên đương nhiên sẽ tốn nhiều giấy.
Cô cất lá thư vào phong bì, định ngày mai sẽ gửi thư và đồ ăn đi.
Đồ đạc Thịnh Vãn Yên gửi khá nặng, chủ yếu là thịt, nhưng cô không quan tâm đến một hai đồng tiền phí vận chuyển, đáng đồng tiền bát gạo thì cô vẫn sẽ chi.
Hơn nữa, số tiền này so với số tiền Cố Đình Kiêu gửi thì chẳng đáng là bao.
Gửi đồ xong, Thịnh Vãn Yên đến nhà máy, vừa đến nơi đã cảm nhận được không khí có gì đó không ổn.
Trở về phòng tuyên truyền, thông qua Ngô Giai Tú, cô mới biết được vị chủ nhiệm mới của bộ phận hậu cần đã đến.
Vị quan mới nhậm chức này vừa đến đã có động thái muốn thể hiện, ngày đầu tiên đi làm đã tuyên bố sẽ cắt giảm chi phí hậu cần của các bộ phận.
Chi phí hậu cần của phòng cô chỉ là giấy bút, có đáng là bao nhiêu tiền?
Chẳng lẽ muốn mọi người tự chuẩn bị văn phòng phẩm khi đi làm sao?
"Cậu đoán đúng rồi đấy, ông ta nói như vậy thật."
Ngô Giai Tú nhìn Thịnh Vãn Yên với vẻ mặt "Cậu giỏi thật", Thịnh Vãn Yên không ngờ sự thật lại đúng như vậy.
"Vị chủ nhiệm mới của bộ phận hậu cần họ Vương, tên là Vương Siêu Phàm, năm nay 35 tuổi."
"Ông ta có vợ và con gái, nhưng vẫn chưa có con trai, nghe nói thường xuyên đánh đập vợ con."
"Nghe mọi người nói, vừa đến ông ta đã nói là muốn nhà máy tiết kiệm tài nguyên, yêu cầu công nhân tự chuẩn bị văn phòng phẩm."
Nghe vậy, Thịnh Vãn Yên chỉ thấy nực cười, đến văn phòng phẩm cũng bắt công nhân tự chuẩn bị, nói dễ nghe là tiết kiệm tài nguyên, nói khó nghe thì đây là muốn tạo ấn tượng để ra oai với cấp dưới.
"Vậy cấp trên có đồng ý không?"
"Tất nhiên là không, đã bị giám đốc phản đối trực tiếp rồi."
"Nghe nói khi rời khỏi phòng họp, sắc mặt ông ta đen xì."
Thịnh Vãn Yên gật đầu, nếu chuyện này mà được thông qua thì chắc chắn mọi người trong nhà máy đều sẽ bất mãn.
Giám đốc không phải kẻ ngốc, không có lý do gì lại đi phá vỡ bầu không khí đoàn kết, hữu ái trong nhà máy.
Một chủ nhiệm bộ phận hậu cần thì cứ làm theo sự phân công của cấp trên là được rồi, bày đặt ý kiến ý cò gì chứ!
Thật là được chiều sinh hư!
Tám chuyện xong, Thịnh Vãn Yên bắt đầu làm việc, tuy không có việc gì nhiều nhưng cô vẫn phải giả vờ làm việc.
Chủ nhiệm Lý đen mặt bước vào, chắc là bị chọc tức trong lúc họp, uống mấy ngụm nước lớn mới dịu lại được.
Nhưng sắc mặt vẫn không khá hơn là bao, ông ta ngồi im lặng, mặt mũi nặng nề, mọi người không ai dám hé răng, sợ bị vạ lây.
Thịnh Vãn Yên cúi đầu viết viết vẽ vẽ, mặc kệ mọi chuyện xung quanh, lửa thiêu đến chân mình thì cô mới phải nhảy.
Tan làm, Thịnh Vãn Yên dắt xe đạp ra về, lúc đẩy xe, cô nhìn thấy vị chủ nhiệm mới của bộ phận hậu cần.
Ông ta cũng đến lấy xe, vừa nhìn thấy Thịnh Vãn Yên, mắt ông ta sáng rực lên.
Trong nhà máy này, từ bao giờ lại có một cô gái xinh đẹp như thế này nhỉ?
Thịnh Vãn Yên đạp xe rời đi, ánh mắt Vương Siêu Phàm dõi theo cô mãi cho đến khi bóng cô khuất hẳn.
Vương Siêu Phàm thầm nghĩ, ngày mai nhất định phải tìm hiểu xem cô gái xinh đẹp kia là hoa đã có chủ hay chưa, nhân tiện ghé qua bộ phận của cô "thị sát" một chút.
Vương Siêu Phàm vừa ngâm nga bài hát vừa đạp xe rời đi, tâm trạng vô cùng vui vẻ.