Thịnh Vãn Yên vội vàng mang thư về nhà, ăn cơm xong liền mở thư của Cố Đình Kiêu ra xem.

Nội dung bức thư rất đơn giản, Cố Đình Kiêu kể sơ qua về việc anh đã trở về đơn vị, mọi chuyện đều tốt, bảo cô đừng lo lắng.

"Gửi đồng chí Thịnh Vãn Yên, khi đồng chí nhận được thư này có lẽ đã là nửa tháng sau, không biết đồng chí có khỏe không? Công việc có thuận lợi không? Cuộc sống có ổn định không? Bình thường có chuyện gì thú vị xảy ra không, chia sẻ với tôi một chút nhé? Hoặc là có chuyện gì không vui cũng có thể nói với tôi."

Đọc đến đây, Thịnh Vãn Yên bật cười, cô phát hiện Cố Đình Kiêu đúng là "thâm thúy" thật.

Nào phải anh ta muốn nghe chuyện thú vị, đây rõ ràng là muốn cô nói cho anh ta biết có ai đang "cua" cô hay không?

Đàn ông mà, muốn biết chuyện gì cũng phải hỏi vòng vo tam quốc.

Thịnh Vãn Yên vừa tức vừa buồn cười, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh Cố Đình Kiêu với gương mặt lạnh lùng.

Anh cau mày ngồi trước bàn, cẩn thận suy nghĩ rồi viết ra những dòng này.

Thịnh Vãn Yên tiếp tục đọc, cô muốn xem Cố Đình Kiêu còn viết gì nữa.

Phần sau, Cố Đình Kiêu dặn dò cô phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng hành động thiếu suy nghĩ, vạn sự phải đặt bản thân lên hàng đầu.

Nếu gặp khó khăn gì có thể gọi điện thoại đến đơn vị của anh, phía trên còn có ghi số điện thoại của đơn vị anh.

Phải nói là anh ta rất chu đáo, nhìn bề ngoài có vẻ thô kệch nhưng lại rất tinh tế.

Cuối thư là dòng chữ "Cố Đình Kiêu bút"

Nhưng trong phong bì hình như còn có thứ gì đó, Thịnh Vãn Yên đổ ra xem, giật mình kêu lên.

Trong đó là hơn chục tờ tem phiếu và tiền, Thịnh Vãn Yên nhìn số tiền trên bàn, tròn mắt ngạc nhiên.

Thảo nào trong thư anh ta dặn cô đừng để bản thân phải chịu đói, chịu khổ.

Hóa ra anh ta đã gửi hết tiền nong đến đây, phải nói là đàn ông tự nguyện cho tiền và phải ngửa tay xin tiền là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Thịnh Vãn Yên đếm, tổng cộng có 200 tệ, tem phiếu lương thực quốc gia 12 cân, 5 tờ tem phiếu bánh kẹo, 1 tờ tem phiếu đồng hồ và 1 tờ tem phiếu phích nước.

Cố Đình Kiêu thật chu đáo, sợ mùa đông tay chân cô bị lạnh nên đã cố tình tìm mua cho cô một chiếc phích nước.

Còn có đồng hồ, đây là thứ mà nguyên chủ chưa từng có, cho dù trong không gian của cô có, bình thường cô cũng không lấy ra đeo.

Nhưng Cố Đình Kiêu lại chú ý tới chi tiết này, 200 tệ này, e là anh ta đã tự tay tích góp được.

Suy đoán của Thịnh Vãn Yên cơ bản là đúng. Số tiền này đều là do Cố Đình Kiêu dành dụm được. Tuy lương phải nộp hết nhưng mỗi tháng anh vẫn để dành được 10 đồng để phòng thân.

Nhưng ở đơn vị, anh không thiếu thứ gì, cơm ăn nước uống đầy đủ, căn bản không cần dùng đến tiền.

Khoản chi lớn nhất mỗi tháng là trích ra vài đồng để hỗ trợ đồng đồng đội bị thương xuất ngũ.

Tiền dành dụm được vốn không chỉ có 200 tệ, nhưng Cố Đình Kiêu đã dùng 80 tệ để đổi lấy phiếu mua đồng hồ và phích nước.

Anh gửi hết số tiền còn lại cho Thịnh Vãn Yên, và cũng không định hỗ trợ đồng đội nữa.

Anh phải tiết kiệm tiền để cưới vợ!

Sau này tiền bạc trong nhà sẽ do Thịnh Vãn Yên toàn quyền quyết định. Cô muốn tiêu gì thì tiêu.

Lúc còn độc thân, anh không cần để ý đến những lời đàm tiếu.

Nhưng khi đã có người yêu, anh phải vì cô ấy mà suy nghĩ!

Thịnh Vãn Yên cẩn thận cất số tiền và phiếu vào không gian.

Cố Đình Kiêu gửi nhiều tiền như vậy, cô không thể nhận tiền rồi chỉ gửi lại một lá thư cho xong chuyện được.

Làm như vậy thật không phải phép, không phải là việc người ta nên làm.

Thịnh Vãn Yên vào không gian, đến nhà kho lấy thịt khô, khô bò, tương ớt, và một ít hoa quả sấy khô mà cô đã chuẩn bị từ trước.

Mỗi loại cô đều lấy 10 phần, vừa đủ để gửi kèm cho Thịnh Vãn Trạch.

Thịnh Vãn Yên không dám gửi quá nhiều, sợ mọi người nghi ngờ nguồn gốc số đồ này.

Dù sao, quân nhân không phải dễ bị qua mặt, khả năng cảnh giác và điều tra của họ rất cao.

Cô nhớ lần trước, khi Thịnh Vãn Trạch về nhà, chỉ vì một câu nói bâng quơ của cô về vi khuẩn mà đã khiến anh nghi ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play