Game Center

Màn hình lớn trên cao đang chiếu trận đấu game đang diễn tra trong phòng máy.

Double kill

Người xem 1: "Hay!"

Người xem 2: "Rouie trên kia là ai thế"

Người xem 1: "Không biết hả, là Diamond đó, chơi hay dữ, top 1 Rouie trong nước đó!"

Triple kill

Quad kill

Người xem 3: "Ấy ấy, sắp Mega rồi, sắp Mega rồi!"

Mega kill!

Âm thanh vang dội từ màn hình lớn làm những người xem phía dưới như bùng nổ.

Người xem 4: "Áu áu, quá đỉnh, pha thủ nhà quá xuất sắc!"

Người xem 5: "Đẩy lên win luôn"

Nhanh chóng di chuyển đến nhà chính team bạn, đặt vòng cho team lên nhanh hết mức có thể. Thành viên của team đã hồi sinh gần hên, công trụ rồi win thật nhanh.

Người xem 4: "Win rồi, win rồi!"

Người xem 6: "Quá xá đỉnh"

Người xem 7: " Đúng là top 1 có khác, pha xử lý phải nói là không chê vào đâu được."

Từ phí sau, một cô nàng sành điệu tiến lên, nhẹ lách qua từng người tiến đến gần phòng máy vừa rồi, nhẹ giọng nói.

"Lưu Thanh Nhiên, cho cậu 10 giây để ra ngoài đây, còn không ra thì đừng có nhìn mặt mình nữa."

Người trong phòng máy đánh cái rùng mình quay đầu lại, nhìn thấy người bạn của mình đang đứng ngoài liền ba chân bốn cẳng lao ra.

"Lưu Thanh Nhiên!"

"Có mặt!" Lưu Thanh Nhiên vô thức đứng theo tư thế nghiêm trong quân đội.

Cô nàng nhìn chằm chằm vào cậu một hồi, bất lực nói.

"Thanh Nhiên à, trong đó toàn đàn ông con trai la hét ầm ĩ, lộn xộn như một cái chợ vậy, cậu vào đó mình rất không an tâm."

"Nhưng mà...mình cũng là con trai chứ bộ, có gì mà phải sợ chứ..." Lưu Thanh Nhiên nhỏ giọng phản bác.

"Mình biết, cậu không sợ nhưng mình sợ, cậu xem cậu đẹp như vậy, trắng trẻo mịn màng như vậy lỡ tên nào nổi thú tính làm chuyện xấu với cậu thì mình biết làm sao, cậu không lo nhưng mình lo." Cô nàng phun một lèo làm Lưu Thanh Nhiên hết đường nói.

"Thôi mà Doanh Doanh, mình xin lỗi, lần sau không dám nữa" Lưu Thanh Nhiên níu lấy cánh tay Doanh Doanh, đôi mắt chớp chớp long lanh, gương mặt thoáng chốc hiện vẻ đáng thương.

"..."

"Doanh Doanh" Cậu chớp chớp mắt vài lần, đôi mắt như thể muốn phóng ra ngàn sao khiến Doanh Doanh buồn cười đến không giận nổi nữa.

"Thôi được rồi, tạm tha thứ cho cậu đó!" Nói rồi cô nàng kéo cậu đi vào một quán lẩu nổi tiếng gần đó.

Quán lẩu Giang Thành nổi tiếng gần xa không chỉ vì độ xa xỉ của các món ăn mà con là sự chỉn chu trong từng khâu phục vụ, từ cách bày trí không gian, độ riêng tư hay sự yên tĩnh đều có đủ. Nghe qua thì không thể tưởng tượng được sự xuất sắc của nó, chỉ khi trải nghiệm qua rồi mới khiến người ta thốt lên rằng:

"Cmn tuyệt vời!" Lưu Thanh Nhiên híp mắt cảm nhận từng miếng thịt mềm mại như đang tan trong miệng, không kìm nổi mà cảm thán.

"Không nói bậy" Doanh Doanh như mẹ già dạy con, nghiêm khắc sửa lỗi mặc dù biết cậu chẳng nghe lọt tai.

"Ừm...mà sao hôm nay dẫn mình đi ăn ạ, có chuyện gì vui à?" Lưu Thanh Nhiên nhét một miếng thịt vô miệng, thắc mắc.

Hai má Doanh Doanh hồng hồng, ngại ngùng đáp.

"Hừm, thực ra...mình với Nhất Dương đang hẹn hò"

Lưu Thanh Nhiên mặc dù đã đoán trước được nhưng cũng không giấu nổi bất ngờ

"Hở, Nhất Dương là cái mid của đội WTB nổi tiếng ấy hả, hẹn hò rồi?"

Cô nàng ngại ngùng gật đầu.

"Chúc mừng bạn tôi đã thoát kiếp ế chổng ế chơ nhé, giờ chỉ còn tôi trong hội người ế này thôi" Nói đoạn, cậu đưa tay lên lau lau nước mắt không khí, làm bộ tủi thân.

Doanh Doanh thật muốn vỗ cho cậu một cái

"Còn than ế, không phải có quá trời anh theo đuổi rồi tỏ tình cậu mà cậu không thèm đồng ý hả, kêu ế cái gì?"

"không có thích chứ bộ..." Hai ngón trỏ cậu chỉ chỉ vào nhau.

Lưu Thanh Nhiên biết mình không thích con gái vào năm lớp 10, khi ấy cậu bắt đầu biết yêu. Con người ai chẳng có đôi ba cái mối tình thời học trò, cậu năm ấy thích thầm cậu bạn lớp trưởng nhưng không dám thổ lộ, để đến giữa năm 11 thì người ta chuyển đến nơi khác học, mối tình học trò này cũng dần trôi vào quên lãng.

Chuyện cậu không thích con gái, gia đình cậu cũng biết, vì năm ấy cậu cũng đã nói hết cho cha mẹ, mới đầu họ cũng không đồng ý, mãi sau này họ mới dần chấp nhận việc con trai mình đồng tính, cũng không còn quá quan tâm đến việc này nữa.

"Thôi, ăn đi, nay mình bao"

"Yeee, Doanh Doanh là tốt nhất!"

Hai người đi ăn uống, đi shopping rồi đi lượn một hồi cũng về đến nhà.

Cạch

"Thưa ba mẹ con mới về"

Ba cậu ngồi ở phòng khách xem ti vi cũng đáp một tiếng.

"Ừm"

"Về rồi hả con trai" Mẹ cậu từ trong bếp ngó ra.

"Dạ. Nay mẹ nấu gì mà thơm thế?" cậu nhanh nhảu chạy lại phía sau mẹ, nhìn nhìn thức ăn.

"Hầy, nay nấu toàn món con thích không đó"

"Ye, có sườn, yêu mẹ nhất" Nói rồi cậu lén đưa tay định lấy một miếng ăn vụng.

Bốp

Mẹ cậu vỗ nhẹ lên tay nhắc nhở

"Rửa tay rồi mới được ăn"

"Dạ" Cậu bĩu môi nhưng cũng phải nghe theo lời mẫu hậu đại nhân nói.

"Con ra gọi ba vào ăn đi, xong cả rồi."

"Dạ." Nói rồi cậu chạy ra gọi ba, rồi lại chạy vô phụ mẹ bưng đồ ăn ra bàn.



Cả nhà cùng quây quần bên nhau dùng bữa tối, ấm cúng vô cùng.

Đến tối

Điện thoại cậu nhận được một lời mời tổ đội chơi game, nghe nói là có thưởng nếu thắng.

"Lừa đảo không vậy trời..." Tay cậu cầm bịch nước, miệng cắn cắn ống hút tự hỏi.

Trong đầu thầm nghĩ tạo tài khoản phụ chơi thử xem, có mất cũng không sao mà trời xui đất khiến thế nào tạo xong tài khoản phụ cậu lại dùng tài khoản chính để chơi.

"Chết mẹ...không thoát được" Tay cậu bấm liên tục vào nút thoát nhưng màn hình như bị đơ, không thể thoát được.

"Không lẽ chúng ta sẽ phải chia tay nhau từ đây sao? Em yêu ơi" Cậu thực muốn khóc, chơi ngu rồi.

"Chắc là...không lừa đảo đâu nhỉ, nhìn chỉn chu thế này mà" Lưu Thanh Nhiên tự thôi miên bản thân, hổi hộp chấp nhận lời mời.

Chợt màn hình cậu hiện lên yêu cầu xác nhận tài khoản qua số điện thoại, trống ngực lần nữa vang lên, Lưu Thanh Nhiên điếng người.

"C-Chắc là do cần thêm thông tin thôi" Nói rồi cậu điền số điện thoại, nhận mã rồi vào tổ đội.

Màn hình sảnh trông cũng giống như bình thường, lúc này đã có 4 tài khoản xuất hiện trước cậu, như đang chờ cậu tới.

Tên mỗi tài khoản đều cùng một kiểu thiết lập là [Số_…] với mức rank tương tự nhau.

"Thấy điềm quá trời điềm rồi Nhiên ơi, thôi xuân này con không về" Cậu khóc ròng đau khổ.

Chủ phòng bắt đầu trận đấu, cũng như những trận bình thường, bắt đầu là phần cấm chọn. Cậu nhường lượt cho những người khác trước, để mình chọn sau cùng.

Team cậu chọn những con tướng mạnh ở đầu trận, cần một tướng trợ thủ hỗ trợ nên cậu có thể dùng Rouie, xem như lần cuối sử dụng em nó.

Vào trận cậu phát hiện bên địch cũng là những cái tên tương tự, cậu muốn khóc rồi. Thôi coi như là trận cuối cùng, phải chơi cực cháy mới được.

...----------------...

Tiểu kịch trường

Dương sở Khanh: Lần đầu xem vợ chơi game, hồi hộp quá.

Lưu heo: Lần đầu được chồng xem mình chơi game, hồi hộp quá.

Tác giả có lời muốn nói: Nếu thấy hay thì cho tui 1 like, thương tui thì bình luận nhoa, một ngày tốt lành nhe, mãi iu♡♡♡

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play