Tên chương được trích trong câu “Hí trường hoa lệ nhân tiếu lạc, hậu đài vô ngôn lệ ám tuôn.” dịch nghĩa: Sân khấu huy hoàng người cười nói, sau màn lặng lẽ lệ âm thầm."
~~~~~~~~~~~
Yên Chi vội vã trở về hí lâu, cố gắng chống đỡ bước chân mệt mỏi vào phòng bên trong. 
Ngồi xuống bên chiếc bàn, nàng một tay che ngực, hơi thở không ngừng dồn dập, tim đập loạn nhịp đến mức khiến nàng hoảng hốt. Cổ họng nghẹn ngào, không thể kiềm chế.
Mười mấy năm không gặp, vậy mà một lần chạm mặt lại làm sống dậy bao kỷ niệm như từng bức tranh cứ lần lượt hiện ra trong đầu nàng. 
Nàng nhớ như in tiếng hắn thì thầm bên tai, giọng nói quen thuộc "Phu tử, cứ để mặc đi thôi," và khi khác, tiếng cầu xin đầy đau khổ vang lên "Đừng đi, Yên Chi, xin nàng...". 
Những lời ấy nghẹn ngào, thống khổ, như xoáy thẳng vào tâm can nàng. Tim Yên Chi đột ngột thắt lại, nỗi đau lan tỏa khiến nàng nghẹt thở.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play