Anh có thể nhận ra màu vàng, mà Thư Hà gần như thuộc tông màu này, dù có chút khác biệt. Nhưng dù có nhìn bao nhiêu lần, cảm giác vẫn không rõ ràng và sắc nét như lúc này, khi dùng đôi mắt của con người để ngắm nhìn.
Kỷ Nghiên cúi đầu, nhẹ nhàng áp mũi vào má lông mềm của Thư Hà, hít một hơi, nheo mắt nói: "Tôi biến lại rồi, từ giờ tôi sẽ nuôi cậu."
Thư Hà vặn vẹo, muốn thoát khỏi sự giam cầm của đôi tay to lớn này, "meo meo" nói gì đó như: "Nuôi mèo đại nhân là chuyện nên làm, mỗi ngày đều phải cống nạp thức ăn cho mèo đại nhân!"
Khi còn nói chuyện qua điện thoại, Kỷ Nghiên có vẻ như vẫn hiểu tiếng mèo, nhưng giờ thì hoàn toàn không. Anh bế Thư Hà đi vào phòng ngủ, nhét chú mèo vào trong chăn, rồi cũng lên giường, tắt đèn.
Kỷ Nghiên đặt tay lên tấm lưng lông mượt hơi run run của Thư Hà, thủ thỉ: "Lúc mới tỉnh lại, tôi đã nghĩ xem nên làm phục hồi chức năng trước, để cậu ở nhà cho bảo mẫu chăm sóc, hay gặp cậu trước."
"Suy nghĩ vài giây, tôi vẫn muốn gặp cậu trước."
Thư Hà thấy hơi nóng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT