[Zhihu] CON TRAI MUA MỘT TẶNG MỘT

Chương 1


3 tuần


1

Năm năm trước, tôi và bạn trai cãi nhau một trận rồi tức giận về quê.

Nhưng không ngờ rằng, tôi lại trúng thưởng ngoài ý muốn.

Càng không ngờ hơn là, bố mẹ tôi lại ủng hộ tôi sinh đứa bé.

[Bây giờ đàn ông không đáng tin, có bao nhiêu người kết hôn rồi lại ly hôn?]

[Bỏ qua bước kết hôn mà nuôi con trực tiếp cũng tốt, nhà mình có người nối dõi rồi!! Con gái, con cứ yên tâm dưỡng thai, ai dám nói lời ra tiếng vào thì bố mẹ sẽ xé miệng đứa đó!]

Cứ như vậy, con trai tôi đã 5 tuổi...

Tôi vốn tưởng rằng cả đời này sẽ cứ thế trôi qua.

Nhưng bố tôi uống say, đột nhiên dẫn về một người đàn ông.

[Con gái, gọi là chú hai!]

Cái gì!!?

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt.

Đây chẳng phải là bạn trai cũ của tôi sao, từ bao giờ lại thành chú hai của tôi rồi.

Tôi lặng lẽ liếc nhìn đứa con trai của mình.

Kết hôn cận huyết dễ sinh ra đứa trẻ ngốc nghếch.

Xong rồi.

Hình như tôi phải tranh thủ đưa con trai đi kiểm tra trí tuệ.

2

Bùi Trác chính là người tôi mặt dày theo đuổi mới có được.

Nghe nói tên này bốn năm đại học không có lấy một cô bạn gái.

Là một bông hoa độc thân!

Lúc đó tôi nghĩ, không phải là để tôi gặp sao.

Kết quả là sau khi ở bên nhau tôi mới phát hiện ra.

Người ta vẫn độc thân là có lý do cả.

Bùi Trác, người đàn ông lạnh lùng ở bên ngoài, trong phạm vi mười dặm không có lấy một ngọn cỏ, ở nhà lại vô cùng vô cùng dính người.

Nhà ai có người tốt, hận không thể treo trên người bạn 24 giờ một ngày?

Lúc đầu tôi rất thích nhưng lâu dần tôi sắp phát điên rồi.

Được rồi.

Tôi thừa nhận mình hơi có tính lăng nhăng.

Lần đó cãi nhau, tôi trực tiếp mượn cớ nói lời chia tay.

Nhưng Bùi Trác không đồng ý!

[Cô theo đuổi tôi một năm, mới yêu nhau được nửa năm đã chia tay.]

[Đùa giỡn tình cảm của tôi à?]

[Không chia tay!]

Có chút khó giải quyết.

Không còn cách nào khác, tôi mượn tạm cậu em trai cún con của bạn thân.

[Bùi Trác, anh già quá rồi nhưng em thích người trẻ hơn.]

Anh ta đỏ mắt ngay tại chỗ, lúc chất vấn tôi còn nghiến răng:

[Tối qua cô còn nói, thích người lớn hơn.]

Tôi đỏ mặt, xấu hổ.

Không còn cách nào khác, để anh ta hoàn toàn hết hy vọng, tôi hôn lên má cậu em trai cún con.

[Đừng làm phiền em nữa, chúng em sắp kết hôn rồi.]

Hôm đó, tôi và Bùi Trác suýt mất mạng.

Anh ta là vì tôi nói lời chia tay.

Tôi là vì hôn cậu em trai cún con, suýt bị bạn thân giết chết.

3

Bố tôi để tôi thân thiết với cái gọi là [chú hai], cố kéo tôi ngồi bên cạnh Bùi Trác.

[Con gái, ngây ra đó làm gì, gọi chú hai đi.]

[Đã lớn thế này rồi, không lễ phép!]

Bố tôi uống đến mức mặt đỏ tía tai, Bùi Trác cũng chẳng khá hơn là bao.

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt hơi mơ màng.

Cứu tôi với...

[Chú, chú hai?]

Ôi trời ơi.

Đến chết tôi cũng không ngờ mình và Bùi Trác lại có mối quan hệ như vậy.

Vậy thì con trai tôi nên gọi anh ta là bố hay là...

Đang nghĩ thì bố tôi đã hét lên: [Tuấn Tuấn đâu?]

[Mau ra chào chú hai đi.]

Tôi suýt phun ngụm nước ngọt ra mũi, [Bố, Tuấn, Tuấn Tuấn đang đọc sách.]

Chuyện tôi có con, nhất định không thể để Bùi Trác biết được.

Nhưng Bùi Trác rõ ràng không định bỏ qua.

[Tuấn Tuấn là ai?]

Được lắm.

Đã say đến thế này rồi mà vẫn có thể nắm bắt trọng tâm một cách chính xác.

Tôi hơi chột dạ, trực tiếp nói bừa: [Là con của bạn tôi...]

Lời còn chưa dứt, bố tôi đã phẩy tay: [Là con gái tôi, năm tuổi rồi, cháu tôi, cháu gái của anh!]

Bố tôi còn có vẻ rất tự hào.

Còn tôi... chỉ muốn chết thôi!

Đặc biệt là biểu cảm của Bùi Trác, tôi thậm chí còn không dám nhìn.

Tôi lấy cớ cắt hoa quả vội chạy đến bên mẹ.

[Mẹ, chú hai này là của nhà ai thế? Sao con không biết?]

Mẹ tôi vẻ mặt bất lực, nhìn hai người trong phòng khách.

[Là bạn vong niên của bố con. Nghe ông ấy nhắc đến mãi, hôm nay mới lần đầu tiên đưa về nhà, không ngờ lại là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi như vậy.]

[Nhưng nghe nói người ta rất lợi hại, là ông chủ của một công ty niêm yết! Con cứ cố gắng tạo mối quan hệ tốt với người ta là được.]

Tôi: [...]

Năm đó tôi và Bùi Trác chia tay, coi như là không vui vẻ gì.

Anh ta không ghét tôi đã là tốt lắm rồi, còn có thể trông chờ vào việc tạo mối quan hệ tốt đẹp sao?

Nguyễn Thị Mỹ Hà, [07/09/2024 05:28 PM]
Tái sinh còn tạm được!

Tôi nghĩ rằng cứ tiễn người ta đi sớm, coi như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Đáng tiếc, tửu lượng của Bùi Trác đã phá hỏng giấc mơ của tôi.

Anh ta uống say, không đi được.

Không còn cách nào khác, tôi đành mặt đắng ngắt vái lạy mặt trăng, cầu xin mặt trăng phù hộ cho Bùi Trác sáng mai mau chóng rời đi.

Nhưng có vẻ như mặt trăng đã nghe nhầm lời cầu nguyện của tôi.

Bùi Trác không những không đi, mà nửa đêm sau khi đi vệ sinh xong, còn mơ mơ màng màng đi vào... phòng tôi vừa mở cửa…!

4

Hôm sau tỉnh dậy, tôi không nhịn được mà đá Bùi Trác, người toàn mùi thông lạnh pha lẫn mùi rượu, một cước, lăn lộn bò ra khỏi phòng ngủ của mình.

Nhìn vào gương, thấy những vết xanh tím trên cổ mình, tôi suýt nữa thì muốn chết tạ tội.

Phát điên rồi!!!

Tối qua Bùi Trác đã uống bao nhiêu vậy!

Ngủ với bạn vong niên của bố, tôi sợ trái tim nhỏ bé của bố không chịu nổi.

Vì vậy, tôi dứt khoát chạy đến phòng của Bùi Trác, trốn đến 11 giờ mới ra ngoài.

[Chậc, Hà Dư, cô thật là bất lịch sự, sao giờ này mới dậy?]

Bùi Trác và bố tôi ngồi trên ghế sofa uống trà, còn ngẩng đầu nhìn tôi.

Ánh mắt nhàn nhạt, như thể tối qua không có chuyện gì xảy ra vậy!

Tôi ôm cổ: [Ừm, tối qua ngủ mệt quá.]

Bố tôi lười để ý đến tôi, ngược lại còn quay đầu lại: [Bùi Trác, còn anh, ngủ có ngon không?]

[Ổn, không mệt.]

Câu này nói...

Tôi đỏ mặt ngay, vội chạy về phòng ngủ của mình thay một chiếc áo cổ cao.

Trên bàn ăn, mẹ mới phát hiện ra điều bất thường.

[Mẹ nhớ tối qua Bùi Trác ở phòng khách mà, sao sáng ra hai đứa lại đổi phòng?]

Ờ...

Tôi nhìn Bùi Trác nhưng anh ta chỉ nhíu mày.

Đồ khốn.

Mặc quần vào là không nhận người nữa.

Đối mặt với ánh mắt của bố mẹ, tôi đành cắn răng bịa chuyện:

[Giường phòng khách cứng quá, bạn của bố đương nhiên phải tiếp đón tử tế.]

Lời nói nhảm nhí như vậy, bố mẹ tôi lại tin.

[Đúng đúng, Hà Dư làm vậy là đúng.]

[Bùi Trác à, giường phòng ngủ của Hà Dư mềm, anh cứ ở đó!]

Tôi cúi đầu đút cơm cho con trai, chỉ muốn giảm sự tồn tại của mình xuống mức thấp nhất.

Nhưng lại nghe Bùi Trác lên tiếng: [Tôi vẫn ở phòng khách đi.]

[Có lẽ giường phòng ngủ mềm quá, tôi ngủ bị đau lưng.]

Tay tôi run lên.

Nhớ lại trận chiến dữ dội tối qua, đau lưng rõ ràng là anh ta đáng đời!!

Tôi đỏ mặt xấu hổ nhưng con trai chỉ mặt oán trách gọi tôi một tiếng:

[Mẹ.]

[Mẹ làm gì mà run tay thế, làm đổ cả súp lên mặt con rồi.]

Tôi...

Mẹ lau mặt cho con trai, [Hà Dư, hôm nay sao con cứ lơ đễnh thế?]

Tôi lén lườm Bùi Trác.

Đúng vậy.

Không giống như người đàn ông này, mặt dày, ngủ một giấc dậy như thể tối qua không có chuyện gì xảy ra.

5

Bùi Trác bắt đầu cả ngày không ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Lúc đầu tôi còn thấy ngại nhưng sau vài ngày ở chung, tôi phát hiện ra.

Có vẻ như anh ta thực sự đã quên chuyện tối hôm đó.

Tôi vừa tức vừa buồn cười.

Cái quái gì vậy!?

Không nhớ cũng tốt! Để khỏi lại đến quấn lấy bà đây!

Ngoài giờ làm việc, tôi chỉ quanh quẩn bên con trai, thậm chí không thèm nhìn Bùi Trác lấy một cái.

[Tuấn Tuấn, giúp mẹ tìm điện thoại.]

Ngay sau đó, điện thoại đã được đưa đến trước mặt tôi.

Tôi cười khúc khích, không nhìn mà cầm lấy điện thoại rồi lại chu môi hôn chụt.

[Cảm ơn cục cưng~]

Cho đến khi hôn lên má anh ta, so với con trai tôi thì trưởng thành hơn nhiều, tôi mới giật mình nhận ra.

Đây là Bùi Trác!

Tôi lập tức bật người ra xa mấy mét.

[Anh anh anh, anh vào phòng tôi làm gì?]

Bùi Trác bình tĩnh nhìn điện thoại của tôi.

[Trong nhà không có ai, là cô hét lên tìm điện thoại.]

Lần phạm tội trước là khi say rượu, bây giờ Bùi Trác tỉnh táo lắm!

Nhìn vết son trên má anh ta, tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

Nhưng nhớ lại anh ta đã uống say, sau đó quên sạch, tôi vẫn tức điên lên.

[Ồ, cảm ơn, làm ơn ra ngoài đi.]

Bùi Trác không đi, ngược lại còn dựa vào tường.

[Năm đó chia tay với tôi, là để bây giờ làm bà mẹ đơn thân sao?]

Bùi Trác chăm chú nhìn tôi, như muốn nhìn ra sự hối hận trên mặt tôi.

Nhưng anh ta đã nhầm.

Tôi Hà Dư chính là cứng miệng!

Tôi tiến lại gần, véo cằm Bùi Trác và nhìn anh ta nghiêng mặt.

[Biết tôi là bà mẹ đơn thân, lúc nãy hôn anh sao anh không né?]

Nguyễn Thị Mỹ Hà, [07/09/2024 05:28 PM]
[Năm năm rồi, không lẽ vẫn còn nhớ thương tôi sao...]

Ngay sau đó, tôi đã sai và tôi hối hận rồi.

Bùi Trác duỗi chân dài ra đá cửa đóng sầm lại.

Tôi bị anh ta đè trên giường, chỉ còn lại sự bất ngờ.

6

[Bùi Trác, đây là nhà tôi!]

Tôi chống hai tay lên ngực anh ta, má bắt đầu nóng lên.

Đôi mắt đen trước mặt lạnh lùng.

[Hà Dư, cô đừng quá đáng.]

Tôi chỉ thấy khó hiểu.

Rốt cuộc bây giờ là ai đang bắt nạt ai!?

Tôi định phản bác thì ngoài cửa nhà đã có tiếng mở khóa.

Không biết lấy sức từ đâu, tôi đẩy Bùi Trác ra và chạy ra phòng khách.

Thật khéo, đúng lúc chạm mắt với mẹ vừa đón con đi học về.

[Con...]

Mẹ chỉ vào tôi, có vẻ ngơ ngác.

[Mẹ ơi, cô giáo bảo phải mặc quần áo chỉnh tề.]

[Để con cài khuy cho mẹ nhé.]

Quay lại nhìn vào gương, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Vài chiếc khuy trước ngực không biết từ lúc nào đã bung ra.

Tóc cũng rối bù, dây buộc tóc đã tuột xuống đuôi tóc.

[Mẹ ơi~]

Con trai tôi giọng nói ngọng nghịu nắm tay tôi.

[À, được!]

Tôi vô thức dùng tay quạt gió trước má.

[Sinh con xong dáng mẹ thay đổi hết rồi.]

[Vừa tập thể dục xong nóng quá...]

Mẹ nhìn tôi không nói gì nhưng tôi cứ thấy ánh mắt đó có vẻ không ổn.

Ngược lại, Bùi Trác đã vào bếp giúp mẹ tôi nấu cơm.

Tôi để đứa con trai lớn giúp mình sắp xếp quần áo, vừa nghiêng tai nghe lén mẹ nói chuyện.

[bùi Trác à, năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?]

[27.]

[Ôi trời, 27 tuổi rồi à, có bạn gái chưa?]

Bùi Trác không báo trước mà quay người lấy chậu, vừa vặn nhìn thẳng vào tôi.

Tôi vội vàng dời mắt đi, ngượng ngùng dùng tay che mặt.

[Tạm thời vẫn chưa.]

Mẹ tôi bắt đầu chế độ càm ràm.

Nhưng không hiểu sao.

Nghe nói Bùi Trác không có bạn gái, tôi lại cảm thấy hơi... vui?

7

Nhưng mà!! Niềm vui chỉ thoáng qua mà thôi.

Vài ngày sau, tôi đã hoàn toàn chán nản.

nhân trong nhà chỉ còn tôi và Bùi Trác, tôi gõ cửa phòng anh ấy.

[Bùi Trác, em có chuyện muốn nói với anh.]

Bùi Trác liếc tôi một cái, tiếp tục bận rộn với việc trong tay.

[Gọi là chú hai.]

Tôi:...

Tôi hít một hơi thật sâu, lấy que thử thai vừa thử xong ra.

[Chú hai.]

[Em có thai rồi.]

[Đứa con thứ hai của anh, đưa tiền nuôi thai.]

Đầu bút của Bùi Trác khựng lại, một lúc sau mới buông bút xuống.

Anh tức giận đến mặt mày xanh mét: [Cưới năm năm rồi, muốn đổ vấy cho tôi à? Còn hai đứa?]

Tôi:...

Không phải, sao anh lại vô trách nhiệm thế này?!

Tôi muốn giảng đạo lý: [Hay là anh đưa em ít tiền trước, sinh ra không phải của anh, em trả lại anh?]

[Sinh ra là của tôi, toàn bộ tài sản của tôi đều cho em.]

Anh "Ầm" một tiếng đóng sầm cửa lại.

Trở về phòng ngủ, tôi càng nghĩ càng tức.

Đây là nhà tôi!

Làm gì có chuyện ăn cơm đóng cửa ở nhà mình!!

Nhưng Bùi Trác không thừa nhận thì phải làm sao.

Tôi sờ bụng, lo lắng vô cùng.

Đứa con lớn thì thôi, bố mẹ vẫn vui vẻ giúp tôi nuôi.

Nhưng đứa con này tôi phải nói thế nào?

Bố mẹ hỏi tôi: [Bố đứa bé đâu?]

Tôi: [Bố đứa bé không nhận.]

Tôi nằm trên giường thở dài.

Đều tại Bùi Trác! Say rượu còn thú tính hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play