Nàng nói bằng giọng rất chân thành, Lục thị không nghĩ tới chuyện để Ôn Diệp thay mình đi, bây giờ nghe nàng nói liền hỏi: "Ngươi không sợ mệt sao?"
Ôn Diệp lắc đầu: "Không sợ."
Chịu mệt mỏi hai ngày hay là mệt mỏi năm sáu bảy tám ngày, nàng vẫn tính được cái nào lợi cho mình. Còn nữa, cả đời này nàng cũng chưa từng đi xa nhà, lần này đi coi như là đi du lịch ngắn ngày vậy.
Ôn Diệp nhớ rõ trong du ký tự truyện của Hứa Bách Lễ đã miêu tả phong cảnh của Lan Thành, so với Uyển Thành giàu có, Lan Thành là một nơi non xanh nước biếc, tình thơ ý họa, rất đáng để đến chơi.
Lục thị do dự: "Trong thư mà Cảnh Dung nói, nó nhớ tới đồ ăn trong phòng bếp nhỏ của ngươi."
Ôn Diệp liền nói ngay: "Cái này dễ xử lý mà, ta cũng mang Hồng Hạnh qua, vừa lúc làm thêm chút đồ ăn ngon cho Cảnh Dung, bồi bổ sức khỏe cho nó, ta nghe nói đồ ăn ở căn tin Tùng Sơn học viện có hương vị bình thường, đã gần nửa năm rồi, hẳn là Cảnh Dung cũng rất nhớ trù nghệ của Hồng Hạnh."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play