Xem ra nhóc con này có chút mam lòng nhưng hình như không nhiều thì phải.
Dưỡng hơn nửa tháng, vết thương ở chân của Từ Ngọc Tuyên đã khá hơn nhiều, thuốc vẫn còn bôi nhưng mấy hôm nay sẽ không giống như lúc trước vừa bôi thuốc liền gào khóc.
Cái nóng dần dần tản đi, đảo mắt đã đến cuối hè đầu thu. Hứa Bách Lễ còn chưa từ Lan Thành trở về, Từ Ngọc Tuyên không cần đi học, khoảng thời gian này đại bộ phận đều ở Tây viện.
Nhưng mà chỉ cần Từ Nguyệt Gia không ở đây, Ôn Diệp sẽ mang theo cậu bé đi chính viện.
Lục thị yêu thích vô cùng, dù sao có nàng ấy ở đây, Từ Ngọc Tuyên cũng rất ít khi quấn lấy Ôn Diệp, hơn nữa ở chỗ Lục thị, nàng có thể nghe được rất nhiều chuyện xưa bát quái, mấy chuyện này so với viết trên thoại bản còn thú vị hơn.
Hôm nay, Ôn Diệp tỉnh ngủ, theo lẽ thường thì nàng sẽ dẫn tiểu hài nhi đến chính viện. Lục thị thấy hai mẫu tử qua đây thì lập tức sai tỳ nữ đi bưng hai đĩa điểm tâm mà hai người thích ăn ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play