Edit: thauyn22
Đêm đó chỉ có một ngôi sao băng bay qua bầu trời đêm, lúc sau chờ được chỉ là một trận mưa to.
Bóng cây ngoài cửa sổ lay động, mọi thứ an tĩnh chỉ còn lại tiếng mưa rơi, sấm sét ầm ầm, giống như đang nghênh đón ngày tận thế.
Vân Niệm càng dựa càng gần, nghe tiếng tim đập của Chu Hành Nghiên, xác nhận mọi thứ trước mắt đều là sự tồn tại chân thật, không phải là ảo tưởng.
Giảm đèn trong phòng xuống, Chu Hành Nghiên hỏi bên tai cậu: "Sợ sao?"
Vân Niệm áp lên ngực anh, bình tĩnh lắc lắc đầu, tâm trạng bình yên chưa từng có, cho dù sau khi nhắm mắt lại đột nhiên tận thế, cũng không thấy sợ hãi.
Chu Hành Nghiên giơ tay, che một bên tai cậu, thấp giọng dỗ dành: "Ngủ đi."
Giờ khắc này, mặc cho ngoài kia trời sụp đất nứt, cũng không liên quan gì đến bọn họ. Mưa gió ngoài cửa sổ vì bọn họ mà tấu lên một khúc nhạc xán lạn long trọng.
Sau đó mưa liên miên suốt ba ngày, giây trước nắng gắt như lửa, giây sau đã mưa to tầm tã, thành phố này rõ ràng rất vui buồn thất thường.
Sau khi mưa gió hoàn toàn dừng lại, bầu trời quang đãng trong xanh.
Vân Niệm thu dọn hành lý sắp xong, dự định hai ngày sau sẽ rời đi. Gây ra một trận hiểu lầm như vậy, trước khi khai giảng cần phải trở về gặp vợ chồng Vân Mạnh Tề Diệp Phỉ Vân, tránh cho bọn họ tiếp tục lo lắng.
Kỳ thật cũng không có bao nhiêu đồ để thu dọn, Chu Hành Nghiên là vì Vân Niệm mà tới, thứ duy nhất muốn mang về chính là cái người Vân Niệm này.
Vân Niệm hận không thể đem cả thành phố này về nhà, cất nó vào một tòa lâu đài mang tên tự do, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu đối với thế giới này bất kỳ lúc nào.
Hai ngày trước khi rời đi, Chu Hành Nghiên cùng Vân tiểu thiếu gia nói lời tạm biệt cuối cùng với thành phố.
Ngày đầu tiên bọn họ được chủ nhân mới của mèo con mời đến, chào tạm biệt mèo con.
Ngày hôm sau, buổi sáng Vân Niệm ngủ nướng không chịu dậy, ngủ đến mơ mơ màng màng ôm cổ Chu Hành Nghiên cổ lẩm bẩm lầm bầm muốn uống sữa đậu nành ở quán ăn sáng gần đó.
Chờ khi cậu tỉnh táo lại, bên giường đã không có ai, mới dần dần nhớ ra Chu Hành Nghiên đã đi đâu.
Cậu để chân trần xuống giường, bước được vài bước, lại quay trở về, ngoan ngoãn mang giày vào, sau đó đi đến bên cửa sổ.
Chu Hành Nghiên mới vừa xuống lầu, bởi vì khoảng cách không xa, quán ăn sáng ở trong ngõ nhỏ không tiện đi xe, nên đành đi bộ, đi qua dưới tán cây, nắng sớm rực rỡ, bóng cây lắc lư, bóng cây chồng lên nhau, dừng lại trên tấm lưng quen thuộc, sáng sáng tối tối, mờ mờ ảo ảo.
Vân Niệm đột nhiên nảy ra ý tưởng, xoay người đi tìm máy ảnh của mình, khi quay lại cửa sổ, nam nhân đã đi xa rồi.
Cậu ở bên cửa sổ không chút hoang mang chờ đợi.
Không bao lâu, thân ảnh Chu Hành Nghiên xuất hiện trở lại đúng như dự đoán, trong đôi tay chuyên làm mưa làm gió bày mưu lập kế kia là sữa đậu nành của quán ăn sáng và một bó hoa mua ở ngã tư đường, trong niềm vui sướng như pháo hoa ngập trời anh lao về phía người trong lòng trong làn gió sớm.
Đối với hết thảy mọi việc của Vân Niệm, bất kể nhỏ nhặt cỡ nào, Chu Hành Nghiên chỉ thích tự tay làm lấy chứ không muốn người khác nhúng tay vào.
Đi qua khỏi tán cây, anh cảm giác được gì đó, ngẩng đầu lên, cùng Vân Niệm nhìn nhau từ phía cửa sổ xa xa, không nhịn được mà cong cong khóe môi.
Vân Niệm dường như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, nâng máy ảnh trong tay lên, nhanh chóng điều chỉnh xong, lưu loát ấn màn trập, nam nhân anh tuấn cao lớn dưới bóng cây loang lổ ngẩng đầu mỉm cười đã được lưu giữ lại mãi mãi.
Chụp xong tâm trạng của Vân Niệm rất tốt, bỗng nhiên không muốn đứng yên tại chỗ, đặt camera xuống liền lao xuống lầu, ở dưới lầu đụng mặt Nghiêm Kinh Nguyệt thậm chí còn chẳng chào hỏi một câu hoàn chỉnh như thường ngày, chỉ hô một tiếng "Tiểu Nguyệt", đã lập tức vội vã bay về phía ngoài cửa.
Nghiêm Kinh Nguyệt suýt chút nữa cho rằng bên ngoài xuất hiện mưa cầu vồng, hoặc ít nhất cũng là một làn gió mang theo vị ngọt.
Nhưng mà đây chỉ là một buổi sáng bình thường, không mưa, hơi có gió nhẹ, trong không khí cũng không có hoa hoặc kẹo hoặc bất kỳ một loại ngọt ngào mê người nào, Vân Niệm ngửi được hương thơm tinh khiết của sữa đậu nành, cậu gần như là nhào vào lòng ngực Chu Hành Nghiên, ngẩng mặt, chóp mũi cọ cằm đối phương, cười đến mi mắt cong cong: "Chu Hành Nghiên, sao anh đi chậm quá vậy hả?"
Cứ như vậy được bế lên, cả người đã bị hơi thở khô mát của nam nhân bao phủ, quên đi cả thời gian và địa điểm.
Chu Hành Nghiên không nhìn ra chút nào tức giận hay bất mãn trên mặt cậu, liền biết cậu không thật sự "Oán giận", cúi đầu cọ cọ chóp mũi cậu, hỏi: "Tỉnh lại bao lâu rồi?"
"Anh vừa đi em liền tỉnh."
Cậu đón lấy sữa đậu nành Chu Hành Nghiên đưa qua, vừa đi vừa uống.
Chu Hành Nghiên hỏi cậu sau khi thức dậy có tiếp tục ngủ nướng không, sữa đậu nành hương vị thế nào, gió thổi qua có lạnh không, đều là những chuyện nhỏ vụn bình thường, hai người câu được câu không trò chuyện, bước chân càng bước càng chậm, thong thả giết thời gian.
Sau khi đi xuyên qua dưới tán cây, Vân Niệm xoay người, lôi kéo Chu Hành Nghiên quay trở lại, khi lần nữa đi đến dưới tàng cậu vẫn hay thường đậu xe kia, đứng yên bất động.
Chu Hành Nghiên hỏi cậu: "Có phải mệt rồi không?"
Vân Niệm dẫm chân lên một chiếc lá vàng rụng, gió nhẹ thổi qua mặt, có một cảm giác hiu quạnh, cậu ngẩng cổ nhìn lên phía trên đỉnh đầu, cành lá tốt tươi trong một đêm đã chuyển vàng, trong vô thức mùa thu dường như đã lặng lẽ đến.
Cậu nhớ lại, lúc đầu đi đến nơi này là vì tránh né thứ cậu cho rằng là"Đuổi giết".
Mà rất lâu về trước, lúc ban đầu của ban đầu, cậu và Chu Hành Nghiên biết nhau, đã không thể tránh khỏi cái bóng của chết chóc.
Cậu quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, vẫn có chút tò mò: "Anh thật sự không hận sao?"
Lần đầu tiên cậu biết đến Chu Hành Nghiên, không phải là ở Vân gia, mà là ở trên sách, đó là một sự tồn tại khó có thể tưởng tượng đối với một con ma ốm từ khi sinh ra đã bệnh tật triền miên luôn phải nằm trên giường bệnh lung lay sắp đổ.
Trong sách miêu tả Chu Hành Nghiên, giống như tất cả các nhân vật nam chính khác mạnh mẽ và tàn khốc, không thể tiếp cận, không gì ngăn được.
Ở một thời không nào đó, có người xem thù hận như trụ cột của linh hồn, là nguồn gốc phát ra sức mạnh.
Chu Hành Nghiên hiểu được câu hỏi không đầu không đuôi này , xoa nhẹ đầu cậu, hỏi lại cậu: "Trong anh hung ác như vậy sao?"
Vân Niệm cẩn thận ngắm nghía anh, nhìn thấy trong mắt anh đều là ôn nhu và kiên nẫn, lắc đầu phủ nhận: "Cũng không có hung ác như vậy."
Chu Hành Nghiên thấy cậu vẫn giữ một bộ suy tư, khẽ cười một tiếng, chậm rãi giải thích: "Năm đó ba mẹ anh thật sự là bị ép phải trốn đi, nhưng sự ra đi của họ quả thực cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, muốn trách cũng chỉ có thể trách ý trời khó đoán. Những kẻ điều hành cao cấp lòng dạ khó lường của công ty anh đương nhiên có thể hận, có thể trả thù, nhưng bọn người họ Cao kia là tự làm bậy trước, đã có pháp luật trừng trị, anh cần gì phải vấy bẩn lên người."
Vân Niệm thầm nghĩ điều này cũng đúng, càng giống với suy nghĩ của một người bình thường nên có.
Cậu tưởng tượng bộ dạng Chu Hành Nghiên bị thù hận cắn nuốt trong sách, lại chớp chớp mắt, đánh giá gương mặt trước mắt đang đắm chìm trong gió nhẹ và nắng sớm.