Edit: thauyn22
Sáng ngày hôm sau, Vân Niệm lặng lẽ trở về.
Vì tránh cho tình cờ gặp Nghiêm Kinh Nguyệt dưới lầu, cậu nhón chân đi rất nhẹ.
Vừa qua huyền quan, nhìn thấy Nghiêm Kinh Nguyệt vừa bước ra từ căn phòng thường ngày vẽ tranh.
Nghiêm Kinh Nguyệt ngáp một cái, cong cong mắt, cười hỏi: "Đi đâu đó?"
Vân Niệm theo bản năng nói dối: "Tôi, tôi tản bộ thôi."
Nghiêm Kinh Nguyệt tối qua một mình ở trong phòng làm việc suốt đêm, quên thay quần áo trên người còn có thể chấp nhận được, nhưng nhìn cậu tản bộ xong trở về mà bộ đồ ngủ vẫn không đổi, trên gương mặt trắng nõn ngủ hiện lên vết hằn nhàn nhạt, nhướng mày: "Phải không, ngày mai còn muốn đi không, có muốn tôi đi cùng không?"
"Không biết, không nói trước được."
Vân Niệm có một cảm giác mình giống như học sinh trung học yêu sớm bị bắt được, không có lý do mà chột dạ.
Cẩn thận ngẫm lại, cậu chỉ là đi qua đêm trên xe Chu Hành Nghiên mà thôi.
Nghiêm Kinh Nguyệt lại không nhịn được mà ngáp một cái, dường như cái gì cũng không nhìn ra, vẫy vẫy tay, "Vậy được rồi, tôi đi ngủ bù trước, hẹn gặp lại."
Vân Niệm ngoan ngoãn nói "Được", tách ra hai đường với hắn, một mình đi lên lầu.
Sau đó liên tiếp mấy ngày, mỗi khi đến nửa đêm, cửa lớn trong nhà đều truyền ra tiếng động lạ.
Nghiêm Kinh Nguyệt thu hết mọi hành động lén lút của tiểu thiếu gia vào trong mắt, thường xuyên tới lui, rất nhanh đã biết được đây là đang làm gì. Tiểu thiếu gia giường êm không ngủ, ban đêm như ăn trộm ra cửa hẹn hò với tình lang, một hai phải ngủ trên xe.
Hắn một bên cảm thấy rất buồn cười, một bên lại có chút hụt hẫng.
Hắn tuy rằng có thể hòa đồng với bất kỳ ai, nhưng đời này chưa từng chân chính hứng thú với một ai. Người khác ít nhất có ba mẹ, hắn vừa sinh ra đã là trẻ mồ côi, sau đó quả thực rất thích cảm giác đi về một mình không ai quản thúc, rất tự tin đời này sẽ không mong đợi có người bên cạnh.
Sau khi mùa hè năm nay xuất hiện, hắn bỗng nhiên không còn tự tin như vậy nữa.
Sáng sớm một tuần sau, chân trời chỉ hơi ửng lên một tia sáng, thời gian còn sớm, thành phố chưa hoàn toàn tỉnh giấc.
Nghiêm Kinh Nguyệt ngồi trong phòng khách chậm rì rì xé một bức tranh vẽ không như ý, cửa lại truyền đến tiếng động.
Quay đầu nhìn lại, Vân Niệm được một nam nhân có khuôn mặt lạnh lùng ôm trong ngực, ngủ say.
Nghiêm Kinh Nguyệt há miệng kinh ngạc, bị đối phương đưa mắt ra hiệu, liền im bặt không phát ra âm thanh.
Hắn mắt thấy nam nhân kia một thân trang phục nghiêm chỉnh lạnh lùng lại dùng một dáng vẻ thận trọng khác thường bước về phía cầu thang, như đang nâng niu bảo vật cuối cùng trên thế gian có thể khiến con người sống lại, dần dần biến mất ở ngã rẽ lầu hai.
Không lâu sau, nam nhân xuống lầu, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc lãnh đạm vốn có, thấp giọng nói: "Xin lỗi, quấy rầy đến cậu, đột nhiên bị đánh thức em ấy sẽ cáu kỉnh, tôi có chút việc muốn chạy về Trăn Thành, cho nên không thể không đưa em ấy trở về trước."
Nghiêm Kinh Nguyệt tốt tính cười cười: "Không tính là quấy rầy."
Nam nhân gật đầu với hắn, nói: "Vậy là tốt rồi." Nhấc chân vội vàng rời đi.
Nghiêm Kinh Nguyệt nhìn chăm chú vào bóng dáng anh rời đi, như suy tư điều gì.
Vào nửa đêm, Chu Hành Nghiên nghênh ngang đi vào nhà.
Nghiêm Kinh Nguyệt trong phòng làm việc, ban đầu chỉ nghe được tiếng bước chân đều đặn truyền đến, sau khi lên đến lầu hai thì không còn nghe được bất kỳ âm thanh nào phát ra nữa.
Tiểu thiếu gia lại giống hơn một tháng về trước khi vừa tới nơi này, an an tĩnh tĩnh ở trong phòng mình, rốt cuộc cũng không còn xuống dưới lầu nữa.
Chỉ là lúc này đây, trong căn phòng kia đã có nhiều thêm một người khác.
Hai người đang làm gì, là ngồi hay đứng, ngồi ở nơi nào, lại đứng ở chỗ nào, có hay không đang thảo luận với nhau về bức màn xinh đẹp hay chiếc đèn treo trên trần nhà...... Nghiêm Kinh Nguyệt chưa một lần vào phòng Vân Niệm, cho nên bây giờ tưởng tượng có chút khó khăn.
Bọn họ chuyển nơi hẹn hò bí mật từ trong xe lên căn phòng ở lầu hai, một lá chắn vô hình ngăn cách với người ở bên ngoài, thế giới chỉ còn lại lẫn nhau, trong không gian chật chội, làm chuyện chỉ riêng hai người biết.
Đại đa số thời điểm hai người cái gì cũng chưa làm, Vân Niệm chỉ yên lặng mà ôm Chu Hành Nghiên, đem đầu chôn vào trong lòng ngực anh, không cho anh động, không cho anh đi.
Chu Hành Nghiên sẽ chờ khi cậu ngủ say, thật cẩn thận thả người từ trong lòng ngực ra, nâng niu gương mặt kia, từng chút từng chút tỉ mỉ ngắm, nhẹ nhàng hôn hôn, nội tâm tràn đầy niềm vui vô tận.
Bọn họ lại ở bên nhau rồi. Chu Hành Nghiên nghĩ.
Vân Niệm có đôi khi sẽ bị anh hôn tỉnh, nhưng cũng không giận, chỉ giả vờ bực bội mà cắn ngược lại.
Mấy ngày nay đã bù đắp lại giấc ngủ cho hơn một tháng qua, Vân tiểu thiếu gia còn bắt đầu cáu kỉnh sau khi tỉnh dậy, sau đó phát hiện thì ra Chu Hành Nghiên mới là liều thuốc ngủ tốt nhất.
Chu Hành Nghiên né được cơn giận khi rời giường của cậu, cười nhẹ hỏi cậu: "Định khi nào cùng anh về nhà?"
Vân Niệm thay đổi thái độ ấm ức đnsg thương vào đên hôm đó, giống như đột nhiên cảm thấy yêu thành phố này: "Nhưng mà em còn chơi chưa đủ mà."
Chu Hành Nghiên vốn cũng chỉ tùy tiện hỏi, người đã một lần nữa ôm được vào lòng, ở nơi nào cũng đều không khác nhau lắm.
"Không cho nói không được." Vân Niệm trước tiên bịt miệng anh, ngay sau đó lại không cho từ chối nói, "Anh cũng không cho đi, anh còn phải bên cạnh em."
Chu Hành Nghiên nào có thể từ chối, áp trán lên trán cậu, nghiêm túc nỉ non: "Anh không đi đâu cả, đời này đều bên cạnh em, em đuổi anh cũng không đi."
Vân Niệm nghe vậy rất vui vẻ, thân mật mà cọ cọ chóp mũi anh, trong miệng hài lòng nói: "Xem như anh nghe lời."
Ngày kế tiếp, Nghiêm Kinh Nguyệt chính thức gặp được hai người ở dưới lầu.
Hắn nhìn thấy tiểu thiếu gia ngoan ngoãn lễ phép nằm sấp trên lưng nam nhân, được nam nhân cõng, vừa như oán trách lại vừa giống như làm nũng mà kêu: "Chu Hành Nghiên, anh đi nhanh chút đi!"
Khuôn mặt nam nhân vốn luôn lạnh nhạt thậm chí còn hiện lên ý cười như có như không, thật sự bước chân nhanh hơn.
Đi qua phòng khách, Vân Niệm thấy Nghiêm Kinh Nguyệt ngồi ở vị trí cũ của hắn, cười chào hỏi: "Chào Tiểu Nguyệt, tối hôm qua lại suốt đêm sao?"
Nghiêm Kinh Nguyệt nhìn ra được tâm tình cậu rất tốt, so với hiểu biết của mình càng hoạt bát nhanh nhẹn, càng sáng sủa đáng yêu hơn, còn lộ ra vẻ mềm mại, nửa đùa nửa thật nói: "Vậy thì không có, lớn tuổi rồi không thể thức mỗi ngày, vẫn là sức khỏe quan trọng."
Vân Niệm quả nhiên ghé vào vai Chu Hành Nghiên trên vai nở nụ cười, nhớ tới chuyện chính, nói: "Tiểu Nguyệt, chúng ta muốn đi ra ngoài chơi, buổi tối gặp."
Bên ngoài thời tiết mát mẻ hiếm thấy, gió mát hiu hiu, không ẩm ướt cũng không khô hanh, mọi thứ đều vừa vặn, như là đặc biệt chuẩn bị cho ngày hai người trùng phùng.
Nghiêm Kinh Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn nam nhân cao lớn kia, mỉm cười với Vân Niệm chớp mắt: "Được rồi Tiểu Niệm, có khả năng trời sẽ mưa, nhớ mang theo dù."
Vân Niệm cảm thấy mới lạ: "Sao anh lại gọi tôi như vậy?"
"Nghe như vậy sẽ tương đối xứng đôi."
Nghiêm Kinh Nguyệt cười nói.
Vân Niệm tâm trạng tốt, nghe vậy lại bị chọc cười, cậu nghĩ xứng đôi ở đâu chứ, Nghiêm Kinh Nguyệt thật là nói hươu nói vượn.
"Niệm Niệm." Chu Hành Nghiên nghiêng mặt nhỏ giọng gọi cậu.
"Làm sao vậy?"
Lực chú ý của cậu nhanh chóng quay trở lại trên người Chu Hành Nghiên, ôm chặt vai đối phương, hai đùi kẹp chặt eo nam nhân, nhích nhích người, điều chỉnh cho tư thế thoải mái hơn.
Chu Hành Nghiên đứng vững tại chổ, chịu đựng động tác nhỏ không yên của tiểu thiếu gia trên lưng, quay đầu liếc nhìn Nghiêm Kinh Nguyệt, nói: "Bé cưng, đừng lộn xộn nữa, đem ô che mưa hôm đó trả cho người ta đi."
Vân Niệm "Ò" một tiếng, nhớ ra chiếc ô trong tay, ô che mưa màu vàng cam, đưa về phía Nghiêm Kinh Nguyệt.
Chu Hành Nghiên không nhanh không chậm đi qua, hơi khom lưng, cho người trên lưng dễ dàng đặt đồ xuống.
Nghiêm Kinh Nguyệt ngẩn ra một lát, lúc này mới giơ tay ra, không để tiểu thiếu gia quá vất vả, giơ tay chủ động nhận lấy.
"Xin lỗi, ngày đó em ấy đi quá gấp, từ nhỏ trí nhớ đã kém, trước khi xuống lầu mới nhớ ra." Chu Hành Nghiên xin lỗi, so với khí chất lạnh lùng bẩm sinh của người này, lời xin lỗi nói ra này có thể nói là đã rất ôn nhu.
Nghiêm Kinh Nguyệt vẫn ngồi trên chiếc ghế thường ngồi, ngẩng đầu nhìn nhìn Chu Hành Nghiên, lại nhìn về phía sau lưng anh.
Chiếc cằm của tiểu thiếu gia trắng nõn xinh đẹp gác trên vai nam nhân, nở nụ cười xán lạn thân thiện với anh.
"Một chút việc nhỏ mà thôi." Hắn nghe được mình dùng một âm thanh tử tế vẫn hay dùng.
Chu Hành Nghiên điều chỉnh biểu cảm, nghiêm túc nói: "Đây không phải việc nhỏ, mấy hôm trước bận rộn, vẫn luôn không có cơ hội chính thức nói lời cảm ơn với cậu, tóm lại, bất kể là như thế nào, cảm ơn cậu trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cho em ấy."
Nghiêm Kinh Nguyệt bỗng nhiên có chút tức giận, đứng lên đi về phòng, vừa đi vừa đưa lưng về phía anh nói: "Tôi chăm sóc em ấy không liên quan gì đến anh, lui một vạn bước mà nói, cho dù có phải cảm ơn, cũng nên là em ấy tự mình nói."
Giọng nói vô cớ lạnh lùng, Vân Niệm chờ hắn đi rồi, dán lên bên tai Chu Hành Nghiên nhỏ giọng nói: "Em cảm thấy hình như Tiểu Nguyệt tức giận rồi?"
Chu Hành Nghiên bình tĩnh đáp: "Không có, em nghe nhầm rồi."
Vân Niệm bán tín bán nghi: "Có phải anh ta đang trách em không?"
Chu Hành Nghiên cười lạnh trong lòng, bên ngoài lại nhẹ giọng an ủi: "Hắn không có trách em."
"Sao anh biết?"
Chu Hành Nghiên im lặng không nói, đổi đề tài: "Hôm nay muốn đi đâu?"
Có một số thứ không thể che giấu được, tâm tư của anh và Nghiêm Kinh Nguyệt giống nhau, cùng thèm muốn một người.
Đương nhiên anh sẽ không vĩ đại như vậy, giúp tình địch truyền đạt lòng ái mộ. Tâm tư không nên tồn tại, tốt nhất nên giống như cầu vồng sau cơn mưa trong rừng sâu yên tĩnh, nên đến nơi không ai biết, rồi tan biến ở nơi không ai hay, dù nó có nhiệt liệt sáng lạn đến đâu đi nữa.
Vân Niệm theo lời anh nói nghiêm túc nghĩ nghĩ, hàm hồ nói: "Anh đừng hỏi trước, đợi chút ra ngoài, em nói ngừng ở đâu thì ngừng ở đấy."
Chu Hành Nghiên hoàn toàn không có ý kiến gì với điều ấy, dung túng nói: "Được, anh không hỏi."
Vân Niệm thật ra cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ là bỗng nhiên có hứng thú với nơi này, muốn Chu Hành Nghiên bên cạnh cùng mình lang thang không mục tiêu.
Nhưng mỗi một khung cảnh chúng ta đi qua đều trở nên hấp dẫn độc đáo, mỗi một việc dù rất nhỏ bé không đáng kể cũng trở nên thú vị.
Hôm nay họ ôm về một chậu hoa, ngày mai lại mang về một hộp kẹo, sau đó lại nhặt về một con mèo bị thương...... Tưởng như mỗi ngày đều trôi qua rất bình thường, nhưng nhìn lại lại vô cùng vui vẻ hạnh phúc.
Tiểu thiếu gia thay đổi, ở trước mặt người nọ, tất cả ngoan ngoãn hiểu chuyện khách khí lễ phép đều biến mất không thấy đâu, hành hạ người cũng hành hạ chính mình, giống như đã thực sự sống lại, người nam nhân tìm tới cố tình nuông chiều, vui vẻ vì nó, đem người chiều đến tận trời.
Nghiêm Kinh Nguyệt giống như chỉ mới quen biết vị tiểu thiếu gia này, nhìn tới nhìn lui, nhìn ra tới bốn chữ: Cậy sủng sinh kiêu.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, cùng với đó là tiếng mèo kêu lặp đi lặp lại.
Vân Niệm học được tiếng mèo kêu "Meo meo", lại chỉ huy Chu Hành Nghiên: "Anh ôm nó nhẹ một chút, đừng làm đau nó."
Hai người một mèo xuống lầu, đi thẳng ra cửa.
Lướt qua Nghiêm Kinh Nguyệt, Vân Niệm vội vàng chào: "Chúng tôi đưa mèo về nhà mới, tạm biệt Tiểu Nguyệt."
Nghiêm Kinh Nguyệt đáp "Được", rồi vẫy vẫy tay với hai người họ.
Sau khi đem chú mèo được cứu mấy hôm trước đến nhà chủ nhân mới, hai người ở bên ngoài lang thang đến tận lúc hoàng hôn, mới vui vẻ nhàn nhã trở về.
Sau khi lên lầu, Chu Hành Nghiên tận tâm tận lực hầu hạ chậu hoa mà Vân tiểu thiếu gia đã tự mình ôm về, cây sinh trưởng quá nhanh, dần dần trở nên hơi lung tung, không thể không tỉa bớt một ít cành.
Vân Niệm một bên ăn bánh kem mua trên đường về, một bên nhắc mãi về cảm tình vài ngày qua với chú mèo con.
Chu Hành Nghiên nghe ra được cậu muốn giữ mèo con lại, nhưng không biết vì sao lại không chịu nói thẳng, không khỏi để ý đến, hỏi: "Vì sao không giữ nó lại?"
Vân Niệm cắn cái muỗng tự hỏi trong chốc lát, có chút ngượng ngùng, chậm rãi nói: "Em sợ...... Lỡ như em không còn nữa...... Nó chỉ là một con mèo con, lại không lợi hại giống anh, nhất định sẽ rất sợ hãi......"
Chu Hành Nghiên nghe vậy liền hoảng sợ, đặt chậu hoa xuống, từ sau lưng ôm lấy cậu, trầm giọng cảnh cáo: "Không được nói những lời như thế."
Vân Niệm bị anh ôm chặt, không có cách nào ăn bánh kem, nhẹ nhàng thở dài: "Vì sao?"
Chu Hành Nghiên cúi đầu, tham lam hít lấy hơi thở ngọt nị trên người cậu, nói: "Bởi vì anh sẽ sợ."
"Không phải em đang rất tốt sao, em nói là lỡ như." Vân Niệm nói xong không nhịn được mà cười rộ lên, mi mắt cong cong, nghiêng đầu nhìn đối phương, "Chu Hành Nghiên, thì ra anh còn nhát gan hơn cả mèo con."
Chu Hành Nghiên cũng cười, "Ờm" một tiếng, âm thanh từ tính chui thẳng lọt vào tai cậu, trong giọng nói lại mang theo một tia nghiệm túc hiếm thấy: "Cho nên đừng lỡ như, không có cơ hội lỡ như, em xem như là thương hại anh đi."
Lỗ tai và cổ Vân Niệm đều ngứa ngáy, né qua một bên, nói: "Được rồi, thật ra em lừa anh đó, không giữ mèo con lại là vì em càng thích anh hơn, không thể thích thêm một cái gì khác nữa."
Chu Hành Nghiên nghe được vừa bực vừa buồn cười, cắn nhẹ lên vành tai mềm mại của cậu, ra vẻ ấm ức: "Trong lòng em anh chỉ ngang với một con mèo thôi sao?"
"Đúng vậy."
Vân Niệm không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà gật đầu.
Chu Hành Nghiên tức giận đến mức muốn nuốt trọn nhóc con nghịch ngợm này, "Thật là không có lương tâm."
Vân Niệm bị anh hôn đến cười ra tiếng, tự tin tố cáo: "Ai bảo anh ôm em không buông, làm em ăn bánh kem không được."
Chu Hành Nghiên chưa đã thèm mà buông người ra, lại thấy cậu cầm lấy một miếng bánh kem khác, muốn đi ra khỏi phòng, vội hỏi: "Muốn đi đâu?"
"Cái này em đem cho tiểu Nguyệt ăn, gần đây có vẻ tâm trạng anh ta không tốt lắm."
Chu Hành Nghiên lập tức nói: "Anh giúp em đưa đi."