Edit: thauyn22

Vân Mạnh Tề tới vội mà đi cũng vội, cùng ngày đã bị đuổi về.

Ban đêm mưa rền gió dữ, Vân Niệm vẫn ngủ không được, ghé vào bên cửa sổ nhìn xuống, chiếc xe kia không biết đã đậu ở đó từ lúc nào.

Cậu nhìn một hồi lâu, chiếc xe vẫn như cũ không chút sứt mẻ đứng dầm trong mưa to.

Lần này bên trong có lẽ là không có ai.

Cậu nghĩ có lẽ do bản thân mình nhàm chán, nên mới có thể để ý chiếc xe kia lâu như vậy.

Sáng ngày hôm sau, chiếc xe kia vẫn đậu ở nơi tối hôm qua, trên thân xe phũ vài chiếc lá rụng thấm đẫm nước mưa. Thời gian còn sớm, cậu nghĩ chủ xe còn đang ở trong nhà nghỉ ngơi.

Sau khi xuống lầu, cậu bắt gặp Nghiêm Kinh Nguyệt đang ở trong phòng bếp.

Nghiêm Kinh Nguyệt rủ cậu cùng ăn sáng, theo thường lệ hỏi cậu hôm nay có muốn ra ngoài một chút hay không.

Vân Niệm cảm giác gần đây Nghiêm Kinh Nguyệt hình như rất rảnh rỗi, cậu vào sống nửa tháng, mới đầu cả ngày cũng không gặp tình cờ gặp được một lần, mấy hôm nay tần suất chạm mặt lại càng ngày càng cao, thường xuyên bắt gặp bóng dáng ăn không ngồi rồi mỗi khi đi xuống lầu.

Cậu gật gật đầu.

Nghiêm Kinh Nguyệt thấy vị tiểu thiếu gia này rốt cuộc đã muốn ra ngoài, nên rất vui vẻ, hai người cũng coi như quen, hắn đối với vị tiểu thiếu gia xinh đẹp xanh xao này càng nhìn càng có hứng thú, càng nhìn càng muốn nhìn thêm.

Ăn xong bữa sáng hai người liền ra cửa, lúc lướt qua chiếc xe hơi màu đen, Vân Niệm theo bản năng nhìn thoáng qua, kính xe mờ mờ che chắn không nhìn rõ được gì.

Nghiêm Kinh Nguyệt thấy cậu nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, cho rằng cậu tò mò, thả chậm tốc độ xe, mỉm cười hỏi cậu: "Thế nào, muốn đi đến đâu trước?"

Vân Niệm không có ý tưởng gì, cảm thấy đi đâu cũng đều được.

"Anh quyết định đi, tôi đều nghe anh."

"Thật ngoan."

Nghiêm Kinh Nguyệt trêu chọc, vói một tay qua, muốn sờ sờ đầu cậu.

Tóc tiểu thiếu gia tóc thoạt nhìn rất mềm sờ có vẻ rất thích, mấy ngày nay hắn vẫn luôn muốn sờ thử để cảm nhận một chút.

Vân Niệm hoảng sợ, nghiêng người né tránh.

Nghiêm Kinh Nguyệt ý thức được mình hơi đường đột, vội vàng nhận lỗi: "Xin lỗi, không phải cố ý muốn dọa cậu." Hắn chỉ chỉ tóc Vân Niệm, thân thiện cười rộ lên, giải thích: "Bởi vì cái này, nhìn qua cảm thấy rất thích."

Vân Niệm cũng cười cười, lắc lắc đầu: "Không có gì."

Tuy rằng hiện tại tính tình cậu nhìn qua vừa tốt lại ngoan ngoãn, Nghiêm Kinh Nguyệt vẫn rất có chừng mực mà duy trì khoảng cách, không có được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Được rồi, hôm nay tôi sẽ phụ trách làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu, bây giờ chúng ta có thể đi loanh quanh cả ngày, nếu cậu muốn qua đêm ở bên ngoài đương nhiên cũng không thành vấn đề, tôi biết vài nơi chơi xuyên đêm rất vui."

Nghiêm Kinh Nguyệt vô cùng tự nhiên kéo đề tài trở lại, giới thiệu những địa điểm đáng tham quan ở thành phố này.

Mấy ngày tới bọn họ đều sẽ ra ngoài, thành phố rất lớn, mấy ngày nữa cũng chưa chắc xem được hết toàn cảnh, Nghiêm Kinh Nguyệt vô cùng quen thuộc với nơi này, có thể đưa Vân Niệm đi những con đường ít kẹt xe nhất, đến những nhà hàng ngon và bình dân nhất, làm quen với những người bạn thân thiện và thú vị nhất......

Công bằng mà nói, Vân Niệm đã gặp được một người hướng dẫn và đồng hành rất tốt.

Chiếc xe mỗi ngày vẫn xuất hiện như cũ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, mỗi đêm sẽ dừng lại rất lâu, rồi lại rời đi vào sáng hôm sau, có đôi khi sẽ rời đi sớm hơn Vân Niệm và Nghiêm Kinh Nguyệt một chút, có đôi khi vẫn bất động dừng ở chỗ cũ, giống như đã bị chủ nhân lãng quên.

Lại một tuần trôi qua, Vân Niệm vẫn chưa thành công nhìn được mặt chủ xe, chiếc xe luôn xuất hiện những lúc lơ đãng, lại lặng lẽ rời đi không một tiếng động.

Chính cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, Nghiêm Kinh Nguyệt mỗi ngày dẫn cậu đi rất nhiều nơi náo nhiệt, lại không làm cậu cảm thấy hứng thú bằng một chiếc xe hơi đậu ven đường.

Nhưng chiếc xe này rốt cuộc có gì đặc biệt đâu, cậu đến lúc này còn không biết chủ nhân chiếc xe kia là nam hay nữ già hay trẻ.

Nghiêm Kinh Nguyệt cũng phát hiện sự khác thường của cậu, hỏi cậu: "Chiếc xe kia làm sao vậy? Là người quen hả?"

Vân Niệm lắc đầu, nhíu mày suy tư trong chốc lát, nói: "Tôi cảm giác trong xe có người đang nhìn tôi."

"Đáng sợ như vậy."

Nghiêm Kinh Nguyệt làm lố đánh một cái rùng mình.

Vân Niệm bị hắn nhắc nhở, nghĩ lại thì thấy chuyện này có hơi đáng sợ. Nhưng cậu lại không có cảm giác gì.

Nhìn chiếc xe kia hồi lâu, ngược lại ma xui quỷ khiến mà làm cậu an tâm. Ban đêm ngủ không được, lại cảm thấy bên ngoài cửa sổ có nhiều thêm một vị thần bảo hộ.

Loại ý niệm này thật sự hoang đường.

Cậu bảo Nghiêm Kinh Nguyệt dừng lại khi đi ngang qua chiếc xe kia, tự mình xuống xe, đi về phía nó.

Cách một hành lang đi bộ, cậu bước chân nhanh hơn, có một sự khẩn trương không nói nên lời, nóng lòng gõ cửa sổ vị trí lái để nhìn người bên trong.

Khi cậu sắp đến gần chiếc xe liền khởi động, một lần nữa rời đi.

Vân Niệm sửng sốt, quay đầu lại nhìn thấy Nghiêm Kinh Nguyệt cũng đã đến bên cạnh mình, liền hỏi: "Anh nhìn thấy người lên xe khi nào không?"

Nghiêm Kinh Nguyệt bất đắc dĩ nhún vai: "Không để ý nhiều như thế."

Điều này cũng đúng, nhiều người như vậy ai lại để ý đến một chiếc xe ven đường.

Thấy cậu vẫn đứng đó nhìn về hướng chiếc xe rời đi, Nghiêm Kinh Nguyệt vỗ vỗ sau lưng cậu trấn an, nâng tay lên che nắng trên đỉnh đầu cậu, giọng nói ôn hòa: "Đừng nghĩ nhiều, rất có thể chỉ là trùng hợp thôi, kẻ xấu nào dám táo tợn như vậy."

Trước mặt Vân Niệm nhiều thêm một bóng rấm, che đi ánh mặt trời chói chang, nhìn về phía thanh niên đang mỉm cười.

Nhìn ở khoảng cách gần, gương mặt này vẫn rất ôn nhu bình thản, không hề lạnh lùng hay ác ý.

Cậu mới ý thức được Chu Hành Nghiên có vẻ quá xa cách, khắc nghiệt.

Vân Niệm đứng phía dưới bóng râm, trong đầu hiện lên gương mặt lạnh lùng mà quen thuộc.

Nghiêm Kinh Nguyệt bị cậu nhìn chằm chằm, có chút buồn cười, trêu ghẹo: "Trên mặt tôi mọc ra hoa nhỉ?"

Vân Niệm khôi phục tinh thần, vội vàng lắc đầu, xin lỗi vì mình đã không lịch sự: "Thực xin lỗi."

Nghiêm Kinh Nguyệt cùng cậu trở lại xe, tiếp tục chuyến đi vòng quanh thành phố ngày hôm nay.

Mà chiếc xe màu đen kia đã dừng lại ở ngã rẽ, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra gương mặt nam nhân tuấn tú mà nặng nề.

Chu Hành Nghiên rất chán ghét cảnh vừa rồi.

Hoặc là nói, anh chán ghét cái người Nghiêm Kinh Nguyệt ấy.

Anh theo dõi gần nửa tháng, thấy Vân Niệm và người kia cùng nhau ra cửa, cùng nhau về nhà, một ngày so với một ngày càng thêm thân mật.

Người kia cả ngày bày ra dáng vẻ người tốt, cười nói với Vân Niệm, ý đồ trong mắt lại rõ như ban ngày.

Chu Hành Nghiên ban đầu chỉ là ganh tị, ganh tị có người hiện giờ có thể công khai ở bên cạnh Vân Niệm, mà anh chỉ có thể giống như một tên biến thái u ám theo dõi từ phía xa xa.

Hiện tại là sợ hãi, đó là một người rất giỏi giả vờ, sẽ sớm thay thế vị trí của anh bên cạnh Vân Niệm.

Mà trí nhớ Vân Niệm từ trước đến nay luôn không tốt, chỉ sợ trước khi gặp được người thay thế vị trí của anh đã quên hết sạch anh của trước kia rồi.

Anh không thể không sợ hãi, loại cảm xúc này sớm đã thay thế cảm giác mừng như điên khi anh lần nữa được nhìn thấy Vân Niệm, sự tham lam lại lần nữa chiếm thế thượng phong, anh không cam lòng ở nơi này chờ đợi như vậy, giống một người ngoài cuộc chỉ có thể nhìn, anh muốn chạm vào, muốn ôm, muốn thật nhiều cảm xúc thực tế hơn nữa.

*

Hôm nay có vẻ phá lệ dài bất thường.

Từ sáng sớm ra ngoài Vân Niệm đã bắt đầu cảm thấy bất an, cậu không cho rằng bị ảnh hưởng bởi một chiếc xe, nhưng chiếc xe kia luôn bỗng nhiên xâm nhập vào tâm trí cậu, phác họa ra một thân ảnh mơ hồ phía sau cửa sổ xe.

Mỗi khi nhắm mắt lại, thân ảnh kia càng rõ hơn một chút.

Cuối cùng làm cậu sốc đến mức toát mồ hôi lạnh.

Nghiêm Kinh Nguyệt lo cậu bị bệnh, muốn đưa cậu đi bệnh viện.

Vân Niệm mở to cặp mắt tròn tròn đen nhánh trong trẻo, từ chối nói: "Không cần."

Nghiêm Kinh Nguyệt là lần đầu tiên nhìn thấy một mặt cứng rắn kiêu ngạo này của cậu, không hiểu sao ngược lại cảm thấy rất phù hợp với tiểu thiếu gia này, nuông chiều mỉm cười, hỏi: "Vậy hôm nay về trước nhé? Nhìn cậu có chút mệt mỏi."

"Không về, anh chọn nơi nào náo nhiệt một chút, càng nhiều người càng tốt."

Vân Niệm không muốn yên tĩnh, trong lòng vang lên tiếng nhắc nhở, nhìn bốn phía xung quanh.

Nghiêm Kinh Nguyệt không khó để tìm ra một nơi phù hợp với yêu cầu của tiểu thiếu gia, kiềm chế sự khác thường trong lòng, đi đến quán bar của một người bạn.

Đêm dần tối, quán bar nhộn nhịp người qua lại, tiếng trống đánh đinh tai nhức óc, ánh đèn neon lập loè.

Vân Niệm đi vào, đầu óc liền choáng váng, thầm nghĩ quả nhiên đã đến đúng nơi rồi.

Cậu đang trong cơn choáng váng, Nghiêm Kinh Nguyệt là lần đầu tiên đưa cậu đến nơi này, bám vào sát bên tai cậu dặn dò: "Theo sát tôi, đừng trả lời người khác, càng không được uống bất cứ thứ gì không nằm trong tầm mắt."

Đạo lý Vân Niệm tất nhiên hiểu, bịt tai lại hét: "Tôi biết rồi."

Nghiêm Kinh Nguyệt lại cười, đang muốn thừa cơ hội xoa đầu cậu một cái, phía sau quầy bar đã có người gõ gõ mặt bàn: "Anh Nghiêm tới rồi? Ông chủ có để chỗ bên kia, chờ anh đó."

Vân Niệm nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía người nói chuyện.

Đối phương cũng tò mò nhìn cậu một cái, trêu chọc nói: "Anh Nghiêm, bắt cóc ở đâu một cậu bé ngoan ngoãn, mang tới nơi thế này, không sợ người lớn trong nhà tìm anh tính sổ à?"

Nghiêm Kinh Nguyệt quả thực cũng cảm thấy Vân Niệm quá ngoan, đến một nơi hỗn loạn như này có chút không phù hợp.

Cậu dẫn Vân Niệm đi vào trong, vừa đi vừa cảm thán: "Thật sự nơi này tôi cũng không thích đến, nhưng bọn họ lại thích, hết cách rồi, cậu xem một chút, mở mang kiến thức, chúng ta sẽ nhanh chóng ra về."

Vân Niệm căn bản không nghe rõ hắn nói cái gì, chỉ biết hắn nói "Bọn họ" là đám bạn, trước đó đã ăn tối cùng nhau.

Đi đến hàng ghế tựa dài bên trong, một đám người hướng mắt về Vân Niệm, không khỏi kinh ngạc mà cười rộ lên: "Lão Nghiêm à, thật sự đem tiểu thiếu gia này đến sao? Dạy hư thì phải làm sao bây giờ hả?"

Vân tiểu thiếu gia trước kia cảm thấy mình rất oai phong rất từng trãi, bây giờ một hai bị nói là cậu bé ngoan, đổi lại là Chu Hành Nghiên trêu chọc cậu như thế, cậu đã sớm tức giận mất bình tĩnh rồi.

Một đám người mới lạ mà nhìn tiểu thiếu gia da thịt non mịn xanh xao ngoan ngoãn ngồi xuống, lại cùng chào hỏi Nghiêm Kinh Nguyệt, bắt đầu nói chuyện phiếm.

Nghiêm Kinh Nguyệt thương lượng với đám bạn, yêu cầu người phục vụ đưa nước trái cây, không có nước trái cây sữa bò cũng được, tóm lại phải phù hợp với tiểu thiếu gia.

Vân Niệm không có ý kiến, ngoan ngoãn ngồi yên, nhìn đông ngó tây, vừa bất an vừa nhàm chán.

Dáng vẻ này càng vô tội đáng yêu.

Chị gái đã gặp ở lần trước đi theo Nghiêm Kinh Nguyệt đến ngồi xuống, tràn đầy hứng thú chơi đùa với trẻ nhỏ.

"Aiyo bạn nhỏ à, quán bar không cho trẻ con đến chơi, có nói cho ba mẹ biết không."

Vân Niệm dịch về hướng bên cạnh, phát hiện bên cạnh là Nghiêm Kinh Nguyệt, vì thế đành giữ nguyên dáng ngồi ban đầu, nghiêm túc giải thích: "Chị gái, em không nhỏ, có thể đi quán bar."

Cô gái tóc dài vẫn không ngừng trêu đùa, lại cố ý hỏi: "Vậy đã từng yêu chưa, thích hình mẫu thế nào, chị giới thiệu cho em người tốt, nam nữ đều có."

Vân Niệm lễ phép lắc đầu: "Không cần đâu chị, cảm ơn chị."

Cô gái thấy cậu bé không đỏ mặt như mình muốn, nhướng mày ra vẻ ngạc nhiên: "Bạn nhỏ, em không thấy như vậy quá ngoan sao."

Vân Niệm nhấp một ngụm nước trái cây, cười cười với cô, "Em ngoan ở đâu?"

"Ồ, chị biết rồi, có phải đã sớm có bạn trai hoặc bạn gái giấu sau lưng ba mẹ rồi không?"

Nghiêm Kinh Nguyệt nghe được không nói nên lời, nhoài nửa người qua phía trước mặt Vân Niệm, cười mắng bạn tốt: "Cậu đủ rồi đó, lôi kéo cậu ấy nói những lời này làm gì."

Cô gái cũng nhoài người ra, cùng hắn giằng co, không đứng đắn nói: "Nói chuyện phiếm thôi, không nói loại này, chẳng lẽ muốn nói về thuyết tương đối?"

Nghiêm Kinh Nguyệt kiên trì nói: "Nói về thuyết tương đối cũng không phải không thể."

"Cậu một tên sinh viên nghệ thuật nghèo, nói về cái này rất là thiếu tôn trọng cậu đó."

"Thật sự không muốn vạch trần việc cậu thi trượt vật lý cấp hai đâu."

Vân Niệm bị hai người cậu tới tôi đi ép vào giữa, ngửa người ra, một bên uống nước trái cây, một bên nhìn hai người cãi cọ vấn đề nhàm chán, cuối cùng cũng cảm thấy tối nay có một chút thú vị.

Cậu không nhìn thấy phía trước, khóe miệng không tự giác nhếch lên, cười nhìn cặp bạn tốt đã quen biết nhiều năm.

Chu Hành Nghiên đúng lúc này đi đến.

Vân Niệm bị chắn tầm mắt, đầu tiên cảm thấy người bên cạnh bỗng nhiên yên tĩnh lại, ngay sau đó hai người ở gần cậu nhất cũng tránh sang hai bên, ngồi thẳng dậy.

Bả vai Nghiêm Kinh Nguyệt không cẩn thận đụng nhẹ vào cánh tay cậu, cả người cậu như mất hết sức lực mà ngã sang một bên.

Cô gái vội vàng đỡ lấy cậu.

Cậu ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đi đến, không thể tin được cảnh tượng trước mắt, suốt một tháng qua, gương mặt này chỉ xuất hiện trong tâm trí và giấc mơ của cậu, sao trong nháy mắt đã xuất hiện ở đây rồi?

Mọi người ngồi trên ghế cũng đều im tiếng nhìn về phía vị khách không mời mà đến này, rõ ràng là một gương mặt lạnh nhạt, giờ phút này trong mắt lại như sóng to gió dữ, cơn sóng mãnh liệt cuốn theo gió tuyết lạnh thấu xương thổi quét đến, cảm giác đàn áp tỏa ra khiến mọi người không ai dám nhìn thẳng.

Vân Niệm chỉ nhìn thoáng qua liền cúi đầu, nhắm mắt lại lại mở mắt ra, liên tục xác nhận đây không phải một giấc mộng.

Chu Hành Nghiên tìm thấy cậu chạy trốn. Nếu là mơ, đây hẳn là một cơn ác mộng vô cùng tàn khốc.

Đôi chân trước mắt động đây, yết hầu Vân Niệm động theo, không khống chế được mà nuốt nước miếng, cúi đầu xuống càng thấp.

"Niệm Niệm."

Giọng nói nghẹn ngào, có chút run rẩy, lẩm bẩm nói ra cái tên mà anh đã nhẩm qua vô số lần.

Vân Niệm không nhịn được nữa ngẩng đầu lên, trộm liếc nhanh một cái.

Chu Hành Nghiên như được bố thí một cọng rơm cứu mạng, trái tim run rẩy dữ dội khi bắt được cái liếc mắt này, quỳ một gối xuống trước mặt cậu, để có thể thấy rõ mặt cậu hơn.

Vân Niệm không tránh được, chỉ đành nhìn lại anh, cũng cũng để mặc anh nhìn, mím chặt môi không chịu nói chuyện.

Chu Hành Nghiên thành kính nhìn vào hai mắt cậu, gần như là cầu xin: "Niệm Niệm, bé cưng, anh sai rồi, đừng tức giận, cùng anh về nhà có được không?"

Vân Niệm không kịp nghĩ nhiều, theo bản năng kiên quyết lắc đầu: "Không ổn."

Gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn cực kỳ căng thẳng, chưa bao giờ nghiêm túc và đề phòng đến thế.

Chu Hành Nghiên có chút vội tiến gần hơn đến trước mặt cậu, hỏi: "Vì sao?"

Nam nhân từ trước đến nay luôn là một chiến lược gia điềm tĩnh quyết đoán, bỗng nhiên bày ra biểu tình hoảng hốt, Vân Niệm cũng bỗng nhiên không còn thấy sợ hãi như vậy nữa, cậu xoay mặt qua, do dự vươn ngón trỏ, chỉ lên vai đối phương, đẩy ra xa, cẩn thận nhắc nhở: "Trước tiên anh đừng đến gần tôi như vậy."

Chu Hành Nghiên bị ngón tay mềm mại yếu ớt chọc nhẹ, chợt cảm thấy có được một tia hy vọng, vì thế rất phối hợp mà lui về sau một khoảng, chỉ là ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cậu.

Vân Niệm lại nuốt một ngụm nước bọt, ngập ngừng: "Tôi, tôi sẽ không đi theo anh, ở đây đều là bạn của tôi."

Cậu nghĩ Chu Hành Nghiên không thể cưỡng ép kéo cậu đi trả thù trước mặt nhiều người như vậy.

Chu Hành Nghiên thật sự đứng dậy, bóng tối dần dần bao lấy cậu.

Cậu ngẩng mặt lên nhìn, chờ mong đối phương biết khó mà lui.

Chu Hành Nghiên xoay người, đi đến chỗ trống bên cạnh, im lặng ngồi xuống.

Vân Niệm hơi giật mình, khẽ nhíu mày, cũng đành ngồi yên tại chỗ không nói lời nào.

Mọi người lúc này mới hiểu, tưởng là một nhân vật lợi hại không thể chọc vào đến gây rối, hóa ra là người bạn trai lén lút yêu đương sau lưng ba mẹ đến dỗ người.



Bầu không khí lại dần dần thân thiện trở lại.

Lòng Vân Niệm lại buồn rầu. Cậu thắc mắc Chu Hành Nghiên đang có tính toán gì, nhất định phải vội vàng bắt cậu về như vậy sao?

Cậu đã biết sai rồi, có thể vì sự biết lỗi này của cậu, mà đừng đuổi theo trả thù cậu được không......

Nghiêm Kinh Nguyệt lặng lẽ tới gần, ở bên tai cậu hỏi: "Cần giúp đỡ không?"

Vân Niệm mờ mịt nhìn về phía thanh niên có gương mặt hiền lành, không cảm thấy đối phương có thể giúp được mình cái gì.

Ánh mắt Chu Hành Nghiên dừng trên người cậu bỗng trở nên sắc bén, giống một tấm lưới càng thu càng chặt.

Cậu bị nhìn cho hoảng sợ, đứng phắt dậy.

Nghiêm Kinh Nguyệt vội vàng muốn kéo tay cậu, hỏi: "Làm sao vậy?"

"Tôi đi toilet."

Cậu tìm đại một cái cớ, hất tay Nghiêm Kinh Nguyệt đi ra ngoài.

Nghiêm Kinh Nguyệt đang muốn đuổi theo, đã bị một thân ảnh khác chặn trước.

Người nọ đuổi theo rất sát Vân Niệm, thân hình cao lớn thẳng tắp ngăn cách hết ánh nhìn của mọi người phía sau.

Nghiêm Kinh Nguyệt do dự tại chỗ vài giây, muốn ngay lập tức đi tranh, nhưng suy tư gì đấy lại ngồi trở lại.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Chu Hành Nghiên đuổi theo Vân Niệm càng đi càng xa, bắt lấy cổ tay cậu, nghiêm túc nói: "Vân Niệm, chúng ta tâm sự đi."

"Tôi không."

Thái độ của Vân Niệm có chút khác thường, cảm xúc không thể nắm bắt khiến anh càng thêm hoảng loạn, hành vi phạm tội trong lúc vô tình phạm phải dường như không được tha thứ như dự kiến, đối phương đến cả cơ hội giải thích cũng không chịu cho anh.

Môi trường ầm ĩ hỗn loạn làm anh nhíu mày, bất kể như thế nào nơi này cũng không phải chỗ để nói chuyện, anh nhìn quanh một vòng, bắt lấy tay Vân Niệm kéo về một hướng hơi vắng vẻ.

Dòng người dần dần giảm bớt, ánh đèn lờ mờ, cuối lối đi nhỏ hẹp là một mảnh đen nhánh, không biết ẩn chứa điều gì, Vân Niệm ăn vạ không chịu đi tiếp về phía trước, không ngừng kéo anh và cổ tay mình lại, lại bẻ ngón tay anh ra, nôn nóng lại tức giận: "Không thể đi xa nữa, tôi không muốn đi theo anh!"

Lối đi nhỏ chỉ chứa đủ hai người sóng vai, Chu Hành Nghiên dừng lại, xoay người đối mặt cậu, bỗng nhiên bật cười: "Được, vậy ở chỗ này."

Đèn trên đỉnh đầu đã hỏng, chỉ có ánh sáng mỏng mảnh tỏa ra từ chiếc đèn tường phía xa xa.

Vân Niệm không nhìn rõ mặt anh, bị tiếng cười của anh làm cho rụt rè, lui về một bên, lưng dán sát lên bức tường phía sau, cam chịu hỏi: "Anh muốn cùng tôi nói cái gì?"

Nơi đây một người dư thừa cũng không có, Chu Hành Nghiên nhốt cậu lại, cẩn thận ngắm nhìn người trước mặt đã khao khát từ lâu.

Tóc sắp che đi đôi mắt, nên cắt rồi.

Đang có quầng thâm không quá rõ ràng, vừa nhìn liền biết không được nghỉ ngơi tốt.

Gầy, quần áo cũng quá đơn điệu, có vẻ sắc mặt đã xanh xao hơn.

Tiểu thiếu gia ốm yếu ngang ngược, một tháng không gặp, đã tự hành hạ mình thành đáng thương như vậy. Đúng là thật biết cách hành hạ trái tim anh.

Vân Niệm chột dạ ngó dáo dác, bị nhìn nửa ngày không lý do, nhịn không được có chút buồn bực: "Anh nhìn đủ chưa, rốt cuộc muốn nói cái gì?"

Chu Hành Nghiên nhịn không được muốn đến gần cậu hơn, muốn sờ tóc cậu.

Mới vừa giơ tay, Vân Niệm đã hét lên một tiếng, co rúm lại, giơ đôi tay che mặt.

Chu Hành Nghiên ngơ ngẩn.

Vân Niệm từ khe hở ngón tay lộ ra đôi mắt xinh đẹp mà sợ hãi, lén nhìn động tác đột nhiên dừng lại của nam nhân.

Em ấy sợ hãi mình. Phát hiện này làm Chu Hành Nghiên bị sốc không thôi.

"Niệm Niệm, anh thật sự sai rồi, em đang làm gì vậy, đừng hành hạ anh nữa, được không?"

Anh muốn ôm siết Vân Niệm vào trong lòng ngực, xác nhận hai người vẫn có thể thân mật khăng khít như cũ, lại nhanh chóng nhớ ra hành động này có khả năng sẽ lại kích thích đối phương.

Anh thật sự không dám lại lần nữa nhìn thấy sự hoảng sợ xuất hiện trên gương mặt Vân Niệm.

Vân Niệm vẫn chỉ để lộ mỗi đôi mắt sau khe hở giữa các ngón tay, có chút nghi ngờ: "Anh...... Anh sai rồi?"

"Phải, anh sai rồi, Niệm Niệm, bé cưng, anh thật sự sai rồi, là anh quá đáng, sau này anh đều nghe em, không bao giờ trách em ăn quá nhiều kẹo nữa, không trách em ham chơi, không trách em để chân trần chạy loạn, em muốn thế nào cũng đều được, bé cưng, cùng anh về nhà, trở về bên cạnh anh có được không?"

Chu Hành Nghiên chỉ lo ôm toàn bộ cái sai lên người, nếu Vân Niệm thích không có nguyên tắc, vậy anh sẽ là người không có nguyên tắc nhất trên thế gian này, nếu thích mặc kệ hậu quả, vậy thì anh sẽ cho cậu sự tự do không biên giới, anh sẽ thay cậu gánh vác hết thảy mọi hậu quả.

Chỉ cần có thể dỗ được người hồi tâm chuyển ý, cái gì cũng đều được.

Vân Niệm ngơ ngác thả tay xuống, lộ ra gương mặt xinh đẹp hoàn chỉnh, khó hiểu hỏi: "Anh, không phải anh định ném tôi xuống biển cho cá mập ăn sao? Hoặc là, đánh tôi một trận."

Lúc này đổi thành Chu Hành Nghiên kinh ngạc, hơi muốn sờ trán Vân Niệm, xem tiểu thiếu gia này có phát sốt hay không.

"Sao anh có thể nỡ lòng đối xử với em như thế được?"

Vân Niệm khó khăn tự hỏi tình huống trước mặt, hỏi: "Không phải anh đã cho người đi đánh người kia sao, tôi đều nhìn thấy, bọn họ khi dễ ba mẹ anh, anh rất hận bọn họ, muốn trả thù bọn họ, tôi biết."

Chu Hành Nghiên thực sự phải dùng hết tế bào não, hồi tưởng lại thước phim ngắn ngày đó, "Em đang nói đến Cao tổng của khoa học kỹ thuật Hằng Vĩnh, là vợ gã đuổi đến văn phòng động tay, gã đã phạm tôi tham ô công quỹ còn chiếm luôn tài sản chung của hai vợ chồng chuẩn bị bỏ trốn, không đánh mới là lạ."

Vân Niệm trừng đôi mắt đen lúng liếng, cảm thấy mọi việc đã vượt ngoài tưởng tượng của cậu.

"Không tin sao, anh có thể cho em xem camera giám sát trong văn phòng, bọn họ đập hỏng đồ cổ của anh, anh còn chuẩn bị kiện họ trước khi bọn họ bỏ trốn."

Chu Hành Nghiên nói tới đây quả thực có chút buồn cười, trong lòng mơ hồ có một suy đoán: "Cho nên em cảm thấy anh cũng muốn trả thù em?"

Vân Niệm rũ mắt, ấp úng: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ không phải sao?"

Chu Hành Nghiên nhớ lại một tháng đã trải qua, trầm giọng: "Niệm Niệm của chúng ta có đôi khi rất không ngoan, rất biết hành người, làm anh lo lắng."

Vân Niệm chủ động giúp anh tổng kết toàn bộ: "Tôi đối với anh không tốt, ức hiếp anh."

Chu Hành Nghiên nhìn chăm chú tiểu thiếu gia mềm lòng mà lại khuyết thiếu sự nhận thức cần thiết này, có một sự vui sướng cùng nhẹ nhõm, lại cảm thấy tội của mình càng lớn hơn, anh thế mà đã khiến tiểu thiếu gia lần đầu tiên trong đời cảm thấy hổ thẹn áy náy.

Nhưng chút "không tốt" này của đối phương có là gì, anh khai khát vị tiểu thiếu gia đáng thương lại đáng yêu này, vì thế khi đối phương chủ động mở ra cơ thể mềm mại thơm ngát, đưa lên, để mặc tâm tư anh ngày qua ngày được thỏa mãn sau đó dần dần bành trướng.

Đến nỗi đối phương có thể nghĩ ra cách "bắt nạt" ác độc nhất, chính là đâm thẳng vào lòng ngực anh ôm anh cắn một cái không đau không ngứa, giống như mèo con, chỉ biết gặm đến tâm anh ngứa ngáy.

Vân Niệm chờ mãi chờ mãi, thầm nghĩ quả nhiên như thế, chờ khi Chu Hành Nghiên nhớ lại hết quá khứ nhục nhã, liền sẽ ra tay.

Cậu di chuyển mũi chân một chút, nhân lúc Chu Hành Nghiên phân tâm, tìm cơ hội chạy trốn.

"Biết em thực sự không tốt với anh, ngày bắt nạt anh nhất là khi nào không?"

Chu Hành Nghiên cúi đầu, ánh mắt trói chặt trên người cậu, lại duỗi chân ra, lặng lẽ đè lại mũi chân vừa dịch ra ngoài, chặn đường lui của cậu.

Vân Niệm yên lặng thu hồi chân, ngoan ngoãn đứng dựa tường, đầu gối nam nhân vẫn như cũ ấn trên đùi, một cánh tay khác chống lên vách tường bên cạnh cậu,

"Chính là ngày của một tháng trước em bỗng nhiên biến mất, sau đó mỗi giờ mỗi phút, anh đều như bị tra tấn. tên nhóc con nhẫn tâm nhà em, cứ như vậy mà vứt bỏ anh, liên hợp với mọi người gạt anh."

Điều này hoàn toàn khác với những gì Vân Niệm dự đoán. Nhưng là theo lý mà nói cậu vẫn nên xin lỗi.

"Thực xin lỗi."

Chu Hành Nghiên lại trở nên gay gắt, nhìn chằm chằm hàng mi dài rung rung như cánh bướm của cậu: "Chỉ nói xin lỗi thì có tác dụng gì chứ?"

Vân Niệm khó xử, không đến mức sợ đối phương vẫn sẽ bỏ cậu xuống cho cá mập ăn, nhưng vẫn có chút lo lắng hỏi: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

"Giờ đừng để anh không nhìn thấy em nữa, cũng đừng bỗng nhiên biến mất, hãy luôn ở bên cạnh anh. Ít nhất, hãy ở nơi anh có thể nhìn thấy được."

Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu: "Chỉ đơn giản như vậy?"

Đối phương gật đầu trong ánh mắt chờ mong của cậu, "Ừm" một tiếng, là dáng vẻ dịu dàng mà cậu rất quen thuộc.

Một khi đã như vậy, người này trong mắt cậu cũng không có gì đáng sợ, từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài đều làm cậu thấy gần gũi.

Cậu nửa tin nửa ngờ, ngẩng mặt nhìn anh.

Lại cảm thấy đối phương quá cao, duỗi tay nắm lấy cổ áo sơ mi anh, kéo anh đến trước tầm mắt mình.

Chu Hành Nghiên thuận theo, thong thả cúi người, dán sát gương mặt cậu.

Vân Niệm từ trong ánh sáng mờ mờ nhìn rõ đôi mắt và khuôn mặt anh, cẩn thận phân biệt anh của quá khứ và hiện tại.

Ánh sáng bên ngoài chiếu vào, gương mặt tái nhợt phản chiếu những màu sắc rực rỡ, đẹp như một giấc mơ. Chu Hành Nghiên bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật kinh tâm động phách, chỉ suýt chút nữa thôi anh đã mất đi bé cưng này rồi.

Anh muốn hôn môi cậu, lại sợ dọa cậu chạy mất.

"Cho nên," Vân Niệm suy tư, "Anh vẫn tiếp tục làm bạn tốt của em, có đúng không?"

Chu Hành Nghiên rất không vừa lòng với thân phận này, hỏi cậu: "Em còn bao nhiêu người bạn tốt giống như anh nữa?"

Giống như anh? Vân Niệm không khỏi cười rộ lên: "Chu Hành Nghiên, anh bị ngốc sao? Anh chính là anh, sao có thể giống như người khác được?"

Chu Hành Nghiên lại muốn hôn cậu. Không biết nên nói cậu xảo quyệt hay là quá lương thiện, dùng vẻ mặt ngây thơ nói ra những lời như vậy sẽ chạm đến trái tim người.

Vân Niệm biết rõ anh không đáng sợ, nhưng bị ánh mắt anh nhìn chằm chằm cũng có chút hoảng, cảm thấy anh đang cực kỳ đói muốn ăn thịt người, hai tay nắm chặt cổ áo sơ mi của anh buông ra, né tránh tầm mắt nóng bỏng, ra lệnh không chút khí thế: "Không được nhìn em như vậy." Tạm dừng một lát lại cẩn thận bổ sung: "Nhưng cũng không được ngừng nhìn em."

Chu Hành Nghiên bắt lấy hai tay cậu, đặt ở ngực, muốn hỏi cậu như này có được tính là đã được tha thứ chưa, mọi thứ đều được quay lại giống như trước chứ.

Lúc này điện thoại vang lên, Vân Niệm nghe máy, Nghiêm Kinh Nguyệt nói bọn họ phải đi, hỏi cậu có muốn trở về với mình không.

Chu Hành Nghiên còn chưa kịp hỏi, Vân Niệm không tự nhiên xoay xoay cổ tay, nói: "Vậy em về trước."

"Anh đưa em đi."

Chu Hành Nghiên không ngờ có một ngày anh cũng sẽ phải nói như vậy, đưa bé cưng của anh về một ngôi nhà không liên quan gì đến anh.

Vân Niệm do dự một thoáng liền đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play