Edit: thauyn22
Vân Niệm thật ra không lạc quan như Chu Dật Phong, cậu mở cửa sổ, gió đêm len lỏi vào, bầu trời đầy sao.
Chỉ riêng Trăn Thành đã lớn đến không thể tưởng tượng, một khi đi rồi, muốn tìm kiếm cũng giống như mò kim đáy bể, cậu theo đề nghị của Chu Dật Phong không chạy quá xa, nơi này giáp Trăn Thành, nhưng khí hậu lại rất khác, mùa hè cực kỳ nóng bức.
"Cốc cốc" hai tiếng, cửa phòng bị gõ vang.
Ngay sau đó điện thoại Vân Niệm nhận được một tin nhắn: "Nghe Chu lão tiên sinh nói cậu không quen giường, chuyện này tôi không có kinh nghiệm, chỉ có thể gửi cậu một ít tinh dầu an thần, hy vọng sẽ có hiệu quả."
Vân Niệm vừa định trả lời "Cảm ơn", đối phương lại gửi đến một tin nhắn mới: "À, đúng rồi, tôi có đặt sữa tươi, cái này hình như cũng có thể hỗ trợ giấc ngủ, chỉ là ngày mai mới bắt đầu đưa đến, tối nay cậu cố gắng một chút."
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, đối phương gửi xong tin nhắn chuẩn bị rời đi, Vân Niệm đi ra mở cửa, bốn mắt nhìn nhau với chàng trai chưa kịp rời đi.
Chàng trai có gương mặt tuấn tú ôn hòa, khi cười nhìn có chút trẻ con: "Bạn học Vân Niệm, đồ tôi đặt ở đây, nhưng hiệu quả thì tôi không dám bảo đảm."
Hắn ngượng ngùng chớp chớp mắt nhìn Vân Niệm, mặc dù là lần đầu gặp mặt người lạ, đôi mắt đen sáng ngời với đuôi mắt hơi rũ xuống luôn mang theo một ánh nhìn thân thiện.
Điều này làm Vân Niệm nghĩ đến những chú cún con thích vẩy đuôi đi vòng quanh mọi người. Nhưng đối phương mảnh khảnh thon gầy, cùng cún con tròn vo không hề liên quan gì với nhau.
Vân Niệm nhịn không được cười một cái: "Cảm ơn tiểu Nguyệt."
Nghiêm Kinh Nguyệt đỡ trán làm ra vẻ bất đắc dĩ, "Được rồi, tiểu Nguyệt thì tiểu Nguyệt." Lại thoáng nhìn qua phòng ngủ phía sau Vân Niệm, dặn dò: "Dự báo thời tiết nói ban đêm có thể có mưa to, cậu nhớ đóng cửa sổ."
Vân Niệm gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Tôi biết rồi."
Nghiêm Kinh Nguyệt đảo đôi mắt cún thân thiện, ánh mắt lướt qua gương mặt tinh xảo của tiểu thiếu gia, lại mỉm cười: "Vậy...... Ngủ ngon?"
Vân Niệm cầm lấy tinh dầu an thần hắn đưa, nghiêm túc nói: "Ngủ ngon."
Xoay người vào phòng, đóng cửa thật kỹ.
Sáng hôm sau Vân Niệm xuống lầu, Nghiêm Kinh Nguyệt đang bận rộn trong phòng bếp.
Cậu có chút nhàm chán, không nhanh không chậm đi qua hỏi: "Hôm nay cậu không đến phòng vẽ tranh sao?"
Nghiêm Kinh Nguyệt cười ha hả, nấu ăn cũng là một thú vui: "Ừm, hôm nay nghỉ ngơi, tôi để dì nghỉ phép, như vậy tôi có thể nhân cơ hội thể hiện một chút tay nghề của mình."
Vân Niệm đối với chuyện này không có suy nghĩ gì, bản thân cậu sẽ không nấu cơm, chỉ biết ăn uống có hợp hay không thôi.
Mà Nghiêm Kinh Nguyệt hoặc là đi đến phòng vẽ học, hoặc là làm việc cả ngày lẫn đêm, làm việc và nghỉ ngơi tương đương tùy ý, đói bụng thì ăn bừa thứ gì đó, thường thì không có nhiều cơ hội ăn cơm cùng hắn.
Cậu cho rằng người này cũng như cậu không biết nấu ăn.
Như đọc được suy nghĩ của cậu, người đối diện nháy mắt với cậu một cái: "Nói thật đó, tay nghề nấu ăn của tôi chỉ cần ăn qua đều sẽ khen ngon."
Nghiêm Kinh Nguyệt là một họa sĩ có chút danh tiếng, từng tổ chức vài lần triển lãm tranh cá nhân, thường ngày đến phòng vẽ dạy bọn nhỏ vẽ tranh, tháng trước có thuê một tòa nhà ba tầng ở trung tâm thành phố, trong ồn ào lại rất yên tĩnh, cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất là quá đắt.
Đang nghĩ ngợi muốn tìm một người bạn cùng phòng để chia sẻ áp lực tiền thuê, Chu lão tiên sinh đã tặng cho hắn một người bạn cùng phòng vừa trầm tính lại còn xinh đẹp, hai người mỗi người một tầng, trừ khi cần thiết còn lại đều không làm phiền nhau, thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp vài lần đều thể hiện sự thân thiện.
Nghiêm Kinh Nguyệt rất thích người bạn cùng phòng này, làn da đẹp không chỉ đẹp mắt, còn có thể mang lại cảm hứng sáng tác, tính cách trầm tĩnh lại càng là dệt hoa trên gấm.
Có hai ưu điểm lớn này, những cái khác ví dụ như ngây thơ, ốm yếu, không hiểu lòng người không rành sự đời, những đặc điểm mà hắn quan sát được trong những ngày gần đây cũng không tính là gì.
Huống chi đây là người Chu Dật Phong đưa tới, hắn vốn ở cô nhi viện, nhận được vô số ân huệ của Chu lão tiên sinh, đang lo không tìm được cơ hội báo đáp ân tình.
Ngồi trước bàn ăn, Vân Niệm nếm từng món ăn. Đối phương đúng là không hề khoe khoang, công bằng mà nói hắn là một đầu bếp rất lợi hại.
"Ăn rất ngon."
Cậu lời ít ý nhiều khẳng định tay nghề nấu ăn của đối phương.
Nghiêm Kinh Nguyệt cười nói: "Ăn nhiều một chút, cậu nhìn đã ốm đi so với lúc vừa đến, đến lúc đó tôi không thể báo cáo tốt công tác với Chu lão tiên sinh được."
Vân Niệm không giỏi từ chối, lại ăn nhiều một chút.
Chàng trai đối diện lại hỏi về tình trạng giấc ngủ tối qua của cậu: "Tinh dầu hôm qua có tác dụng không, nếu không có tác dụng thì chúng ta thử cách khác, nếu không thì đổi nệm? Đúng vậy, có lẽ là nệm có vấn đề."
Vân Niệm nhân cơ hội buông đũa xuống, lắc lắc đầu: "Không cần, tập làm quen là được rồi."
Cậu nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy mình không có tật xấu gì với giường nệm, trước kia khi cùng Chu Hành Nghiên ra ngoài chơi phải ngủ khách sạn, mỗi đêm đều ngủ rất nhanh, đến cả Chu Hành Nghiên đi lúc nào cậu cũng không biết.
Hiện tại đã mất ngủ mấy ngày liền, cậu chỉ có thể đổ lỗi cho Chu Hành Nghiên là nguyên nhân gây ra áp lực cho cậu.
Nhưng rõ ràng đã thành công chạy thoát, trừ phi tay mắt Chu Hành Nghiên phủ đầy trời, nếu không sẽ không tìm được cậu, cậu căn bản không cần tiếp tục cảm thấy áp lực.
Nghiêm Kinh Nguyệt cảm thấy cậu nói có lý, hơn nữa bọn họ không thân cũng chẳng quen, quản quá nhiều chuyện cũng có chút không hợp lý.
Hắn cười cười nói với Vân Niệm, "Vậy trước tiên cứ như vậy đi."
Vân Niệm nhìn cặp mắt cún con sáng lấp lánh kia, cũng thân thiện mỉm cười.
Lúc này điện thoại đột ngột vang lên, Nghiêm Kinh Nguyệt nhìn gương mặt đang tươi cười của cậu lập tức khẩn trương lên, có chút khó hiểu.
Vân Niệm không để ý tới phản ứng của hắn, cầm điện thoại vội vàng lên lầu trốn vào phòng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Nghiêm Kinh Nguyệt hiếm thấy sinh ra lòng hiếu kỳ với người khác ngoài bản thân, dựa theo cách nói của Chu lão tiên sinh, vị tiểu thiếu gia được nuông chiều từ bé này cảm thấy ở nhà quá buồn chán, nhân kỳ nghỉ muốn đến nơi khác chơi.
Nhưng đã vài ngày trôi qua, vị tiểu thiếu gia bị nói ham chơi này lại chưa từng bước chân ra cửa nữa bước, chỉ yên lặng ở trong phòng, thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ buồn bã, Nghiêm Kinh Nguyệt thích quan sát người, bằng ánh mắt của hắn, gương mặt kia lẽ ra phải kiêu ngạo phóng khoáng vui vẻ tự tại, chứ không thích hợp tô lên màu sắc u buồn.
Trong căn phòng tầng hai, Vân Niệm vừa vào liền nhanh tay bắt máy, trong điện thoại truyền ra tiếng tức giận của người đàn ông trung niên: "Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại, sợ rồi, ba còn cho rằng con một mình ở bên ngoài chạy mất rồi."
"Vừa rồi đang ăn cơm, ba đừng lo lắng, con rất tốt."
Vân Niệm thật sự cảm thấy nơi này khá tốt, Chu Dật Phong tìm cho cậu một chỗ ở tốt, bạn cùng phòng cũng tốt.
Vân Mạnh Tề đến nay vẫn còn rất mơ hồ, năm ngày trước, Vân Niệm bỗng nhiên gọi điện thoại cho ông và vợ, gấp gáp căn dặn bọn họ nếu Chu Hành Nghiên đến tìm bọn họ, ngàn vạn lần không cần nói lý, ngày đó ở trong miệng Vân Niệm, Chu Hành Nghiên bỗng nhiên biến thành một tên tội phạm biến thái giết người liên hoàn đi trả thù ở khắp mọi nơi.
"Làm sao, con vẫn còn giận dỗi anh Chu sao, con thành thật nói cho ba biết, có phải nó ăn hiếp con không."
Vân Mạnh Tề sau nhiều ngày suy nghĩ, chỉ có thể nghĩ đến này khả năng, hơn nữa cũng chỉ là phỏng đoán sau khi loại trừ hết các khả năng có thể xảy ra —— mặc dù ông cũng cảm thấy phỏng đoán này không chắc chắn lắm.
Ông vẫn tự tin vào cách nhìn người của mình, Chu Hành Nghiên mấy năm nay đối với con trai nhà mình như thế nào, chỉ cần có mắt đều có thể nhìn ra được không có điểm nào không tốt, con trai nhà mình có tính nết gì, cần phải chăm sóc tinh tế cẩn thận cỡ nào mới không gãy vỡ, trong lòng ông biết rõ hơn ai hết.
Có đôi khi ông nhìn cảnh tượng hai người bên nhau, hoài nghi Chu Hành Nghiên là một vị Bồ Tát, nếu không vì sao đã nhiều năm như vậy vẫn trước sau như một đem tên nhóc quái đản tùy hứng này nâng niu như bảo bối chứ, ông là ba ruột còn cảm thấy xấu hổ vì không bằng.
Cho nên ông lại lập tức hết lòng khuyên nhủ: "Bảo bối ngoan à, anh Chu con chắc chắn là không cố ý, trong đó có lẽ có hiểu lầm gì đó, ba cảm thấy thằng bé không phải cái loại ức hiếp người."
Vân Niệm gấp gáp, hỏi: "Vậy anh ta có đi tìm mọi người không?"
Vân Mạnh Tề vừa đến dưới lầu công ty, dựa vào thân xe chuẩn bị gọi điện thoại xong thì đi vào, ngáp một cái dụi dụi đôi mắt nói: "Có tìm, sáng nay đến nhà tìm ba và mẹ con, đau khổ xin lỗi nói con mất tích rồi, cầu xin chúng ta tha thứ vì đã xảy ra sai sót."
Nói đúng hơn, là rạng sáng, lúc ấy hai vợ chồng đều đang mơ màng hồ đồ, vừa mở cửa, bị một Chu Hành Nghiên tiều tụy hốc hác đến mức làm cho sợ hãi mà tỉnh táo ngay lập tức.
Bây giờ Vân Mạnh Tề nhớ lại hình ảnh buổi sáng hôm nay vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lúc ra cửa Diệp Phỉ Vân còn đề cập với ông về chuyện năm đó, nói trạng thái hôm nay của Tiểu Chu chật vật hơn rất nhiều so với năm đó mới vừa được tìm thấy ở bên ngoài về.
Vân Mạnh Tề rất đồng ý cách nói này của vợ, thậm chí trong lòng còn có chút đau xót.
Trước không gặp mặt cũng không cảm thấy gì, chỉ cần Vân Niệm vui vẻ, ông phối hợp thế nào cũng không thành vấn đề.
Gặp mặt rồi, tâm trạng lại biến hóa rất vi diệu, con trai nhà mình giận dỗi Chu Hành Nghiên làm loạn trốn mất cũng thôi đi, ông và Diệp Phỉ Vân cũng làm loạn theo, còn đi yểm trợ cho con trai, trêu đùa một thanh niên tốt tương lai rộng mở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, có phải quá không có lương tâm rồi không.
Vân Niệm ở trong điện thoại cao giọng: "Vậy nhất định là anh ta giả bộ tới mê hoặc mọi người!" Sau đó trái tim chợt run rẩy, lo lắng hỏi: "Mọi người sẽ không nói cho anh ta chứ?"
Hiện tại cậu rất hối hận vì không muốn Vân Mạnh Tề và Diệp Phỉ Vân lo lắng nên đã nói ra nơi ở hiện tại.