Hai giờ sau, hai người đi vào một nghĩa trang có tiếng ở địa phương, Vân Niệm muốn đi tham quan.
Chu Hành Nghiên cho rằng cậu có người bạn nào đó đang an giấc ngàn thu ở đây, nhưng xem ra, cậu chỉ là đơn giản muốn đến tham quan hoàn cảnh.
Tới giữa sườn núi, Vân Niệm tìm một mặt cỏ trống trải dừng lại, nói: “Ở đây đi, tôi mệt rồi.”
Chu Hành Nghiên liền cùng cậu dừng lại nghỉ ngơi, lấy đồ ăn thức uống mang theo ra.
Vân Niệm hút nước trái cây, ngắm nhìn bốn phía, nói với Chu Hành Nghiên: “Phong cảnh khá tốt đúng không.”
Chu Hành Nghiên ngây người, tuy biết rằng tiểu thiếu gia này thích chạy nhảy, nhưng chuyện chạy xa như vậy tới nghĩa trang ngắm phong cảnh, cũng chỉ có Vân Niệm làm được.
Đối diện có người đi tới, đôi mắt nhìn chằm chằm Chu Hành Nghiên, thoạt nhìn không có lòng tốt.
Vân Niệm cảnh giác túm góc áo Chu Hành Nghiên, chuẩn bị dẫn Chu Hành Nghiên đổi một chỗ khác.
Người nọ đã đến trước mặt hai người, rất nhiệt tình hỏi Chu Hành Nghiên: “Chào cậu, muốn mua mộ sao?”
Chu Hành Nghiên bình tĩnh từ chối: “Không mua.”
Người nọ bị từ chối liền không hỏi thêm, xoay người chuẩn bị đi.
Vân Niệm cất tiếng hỏi hắn: “Sao ông không hỏi tôi?”
Người nọ nhìn kỹ Vân Niệm, cho rằng cậu đang nói giỡn với mình, nhưng là dù sao lượn lờ cả nửa ngày cũng chưa tìm được một khách hàng nào, nói chuyện phiếm thả lỏng một chút cũng không có gì, “Bạn nhỏ, cậu muốn mua mộ gì? Có một mảnh có phong thủy rất đặc biệt, người già trong nhà mà được an nghỉ nơi đây, đảm bảo sang năm cậu sẽ học hành tiến bộ a.”
Vân Niệm nghi ngờ hỏi: “Lợi hại như vậy sao?”
“Là được đại sư tính qua, đương nhiên lợi hại. Không tin? Lại, tôi dẫn cậu đến tại chỗ xem thử.”
Vân Niệm nói: “Vậy ông dẫn tôi xem thử đi.”
Chu Hành Nghiên cho rằng mình nghe lầm, nhưng Vân Niệm lại thật sự đi theo người nọ đến tận nơi xem.
Làm một người nhân viên bán hàng, người nọ cực kỳ nhiệt tình trò chuyện, dọc đường đi, không ngừng giới thiệu với Vân Niệm ưu khuyết điểm của từng huyệt mộ, thao thao bất tuyệt.
Vân Niệm câu được câu không mà nghe, chỉ vào một ngôi mộ hỏi: “Tại sao trên bia mộ này lại không có gì?”
Người nọ nhìn thoáng qua vị trí đó, thổn thức nói: “Haiz, đứa nhỏ này mới mười mấy tuổi, trong nhà kỳ vọng rất nhiều, áp lực quá lớn, tự tử, cha mẹ đứa nhỏ nói nhìn thấy sẽ đau lòng, nên không viết gì lên bia.”
Nói xong lại nhìn Vân Niệm, “Những đứa trẻ như các cậu, thường ngày có gì không vui nhất định không được giấu, phải học được cách buông bỏ, tựa như tôi vẫn luôn kiên trì như vậy, gặp phải vấn đề không cần tự trách mình, phải học được cách trách cứ người khác, cậu nói đúng không? Thật đáng tiếc a, tuổi trẻ như vậy.”
Tiếng thở dài của ông quá chân thành, cho nên Chu Hành Nghiên cũng không xác định được câu cuối cùng của ông có phải là đang nói đùa hay không.
Vân Niệm cũng thở dài theo: “Thật đáng tiếc, may mắn tôi vẫn luôn khoan dung với chính mình.”
Chu Hành Nghiên thấy hai người họ rất có điểm chung, nhìn thời gian, nếu không quay về sẽ không kịp, vì thế cùng Vân Niệm tạm biệt vị bằng hữu chu đáo này.
(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)
Khi Vân Niệm về nhà tâm tình không tệ, mới vừa bước vào cửa, đã nghe âm thanh gào khóc của Vân Mạnh Tề, vẻ mặt khó hiểu.
Càng đến gần, tiếng khóc càng rõ ràng, kèm theo tiếng rên rỉ của người đàn ông: “Niệm Niệm à, bảo bối của ta, sao con lại nhẫn tâm bỏ rơi baba.”
Vân Niệm sửng sốt, suýt chút nữa còn cho rằng mình đã chết.
Cậu đi vào, nhìn Vân Mạnh Tề ôm cái gối ôm ngày thường cậu thích nhất, còn ôm hắn ngày thường thích nhất ôm ôm gối, cọ đầy nước mắt nước mũi lên mặt.
Vân Niệm lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ, đứng ở cửa kêu: “Ba mau buông cái gối kia xuống.”
Vân Mạnh Tề nghe được giọng nói thì sửng sốt, quay đầu, nhìn con trai yêu quý đứng ở cửa, không thiếu tay không thiếu chân, hơn nữa vẻ mặt còn phấn khởi, dường như hôm nay thật sự rất vui vẻ.
Người đàn ông cao lớn cường tráng ném cái gối ra xa, chạy đến kiểm tra từ trên xuống dưới, xác nhận mọi chuyện đều ổn, thở dài một hơi nhẹ nhõm “Sao con có thể nghịch ngợm như vậy, ra khỏi nhà cũng không cho chú Trần đưa đi!”
Vân Niệm kéo tay Chu Hành Nghiên qua, nói: “Có anh ấy bên con không phải được rồi sao.”
Vân Mạnh Tề liếc nhìn Chu Hành Nghiên, đúng là Chu Hành Nghiên là người ổn trọng hiểu chuyện, nhưng nếu có thể lựa chọn, ông hận không thể sắp xếp một đội bóng vệ sĩ mỗi lần Vân Niệm ra cửa, nếu không cần thiết, tốt nhất đừng ra ngoài chạy lung tung.
Ông đối với cậu con trai bảo bối yếu đuối mong manh này, ở yên trong nhà mới là an toàn nhất.
“Đi chỗ nào mà chỉ cậu ấy có thể đi cùng, chú Trần hay là ba đều không thể?”
Vân Mạnh Tề bỗng nhiên thấy không cam lòng.
Vân Niệm nói: “Con đi dã ngoại.”
Vân Mạnh Tề mắng: “Nói dối.” Nhìn về phía Chu Hành Nghiên: “Con nói đi.”
Chu Hành Nghiên nghĩ nghĩ, việc hôm nay không có gì không thể để người khác biết, ngoại trừ nơi đến có chút đặc biệt.
Anh nói: “Chúng con đi một chuyến đến nghĩa trang phía nam.”
Vân Niệm bình tĩnh gật đầu thừa nhận: “Đúng vậy, chú Trần là người mê tín, chú nói những nơi này âm khí rất nặng, sau đó bác sĩ lại nói chú bị dương suy.”
Vân Mạnh Tề giật mình hô lớn: “Con đi nghĩa trang?!”
Vân Niệm không hiểu sao ông lại kích động như vậy.
Vân Mạnh Tề lặp lại: “Con nói con thật sự đi đến nghĩa trang?!”
Vân Niệm gật đầu: “Đúng vậy.”
“Con có biết, nơi đó âm khí rất nặng! Sức khỏe con không tốt! Không được tùy tiện chạy đến nơi đó!”
Giọng nói mạnh mẽ của người đàn ông trung niên vang vọng khắp Vân gia.
Vân Niệm xoa lỗ tai mình, “Điều này chứng minh ba cũng là người mê tính, chẳng trách có thể nói chuện với chú Trần.”
Vân Mạnh Tề càng buồn bã và tức giận khi nhìn thấy ánh mắt không đồng tình của cậu, “Vân Niệm ba nói cho con biết, baba hiện tại rất buồn, con căn bản là không quan tâm bản thân, con đang nuông chiều bản thân, còn ép anh Chu của con phải ở bên cạnh con, con có biết không, nếu một này con thật sự xảy ra chuyện, baba và mama con sẽ sẽ không chịu nổi cái đả kích này.”
Vân Niệm nhìn đôi mắt đẫm lệ kia, ngẩn người, sau đó nhỏ giọng nói: “Con đã lớn như vậy, trước nay đều không ra ngoài một mình, con không còn là đứa trẻ đến đường đi cũng không biết, vì sao cứ bắt nhốt con ở trong nhà.”
Thấy cậu càng nói càng nản chí, Vân Mạnh Tề không còn tâm trí lo lắng cho nỗi buồn của mình, vội vàng trầm giọng dỗ dành: “ Bảo bối ngoang, baba sai rồi, đều do baba được không, là baba xen vào việc người khác, con tha thứ cho baba được không?”