Edit: thauyn22
Chu Hành Nghiên cũng không mong cậu ngoan ngoãn đáp lời, duỗi tay ra chạm vào, bị khí lạnh phát ra từ cơ thể này làm cho kinh ngạc, vốn dĩ đã gầy yếu đến đáng thương, hiện tại lại như vừa được vớt ra từ nước lạnh.
Anh nhìn chăm chú vào Vân Niệm, giọng điệu như đang chất vấn: “Đêm tối cậu muốn làm gì?”
Vân Niệm nói: “Tôi ngủ a.”
Chu Hành Nghiên đứng dậy đi mở đèn, đèn không sáng lên.
Vân Niệm nhìn động tác của anh, nhớ ra “À, trời mưa một lúc liền bị cắt điện, tôi ngủ không được, nên đến tìm anh chơi, nhưng anh đang ngủ.”
Chu Hành Nghiên đại khái đã hiểu ra chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi nữa, trong lúc vô tình lại đụng đến cơ thể này, vẫn lạnh đến dọa người.
Sau khi mất điện, hệ thống sưởi của Vân gia cũng bị ngừng, xem ra là bị hỏng do thời tiết, khả năng phải chờ tới sáng mai mới có thể giải quyết.
Anh vừa muốn đứng dậy, Vân Niệm liền túm chặt góc áo anh, âm thanh ẩn chứa một tia bất an: “Anh đi làm gì?”
Chu Hành Nghiên nói: “Cậu lạnh quá, đi lấy thêm một cái chăn.”
Vân Niệm túm quần áo anh không buông, “Anh không cần đi.”
Nói xong đặt hai tay lên lòng ngực Chu Hành Nghiên “Anh giúp tôi làm ấm tay không phải được rồi sao.”
Quần áo Chu Hành Nghiên bị hai bàn tay lạnh lẽo mở loạn, đối phương chê quần áo vướng víu, đặt hẳn vào bên trong.
“Như này không phải ấm áp hơn nhiều rồi sao.”
Vân tiểu thiếu gia nghiêm túc nói.
Lòng ngực Chu Hành Nghiên giống như có một khối băng, khối băng còn nhàn nhã bơi lội lên xuống, nơi này sờ sờ nơi kia véo véo, hỏi anh nơi này có phải cơ bụng không nơi kia có phải xương sườn không, lòng hiếu kỳ càng ngày càng mạnh mẽ, càng sờ càng không có chừng mực.
Chu Hành Nghiên đè tay cậu lại, bất lực ngăn cản: “Đừng sờ loạn. Tôi đưa cậu về phòng ngủ.”
Vân Niệm một mình ngủ không được, hai người thú vị nhiều, không hề nghĩ ngợi liền từ chối: “Tôi muốn ngủ ở đây.”
Chu Hành Nghiên cách một lớp áo bắt lấy tay cậu, hiếm thấy mà lộ ra vẻ khó xử: “Như vậy không tốt lắm.”
Vân Niệm nói: “Anh không phải nữ sinh, sao lại không thể ngủ cùng tôi.”
Chu Hành Nghiên rũ mắt nhìn kỹ gương mặt thiếu niên gương mặt của tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
Vân Niệm nhận ra anh đang nhìn mình chằm chằm, thản nhiên nói: “Anh nhìn tôi làm gì? Tôi đương nhiên cũng không phải nữ sinh a, không tin anh sờ xem.”
Cậu bắt lấy tay Chu Hành Nghiên đặt lên người mình, bởi vì quá gần Chu Hành Nghiên, hiện tại trên người đã không còn lạnh như vừa rồi nữa, lòng bàn tay Chu Hành Nghiên cảm nhận được trái tim mỏng manh đang đập của cậu, yếu ớt như chính cậu vậy.
“Vậy cậu phải ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ,” Chu Hành Nghiên thỏa hiệp, “Nhưng không được sờ lung tung nữa.”
Vân Niệm thu tay về, bảo đảm: “Được.”
Không biết qua bao lâu, trong ổ chăn cuộn tròn thành một quả bóng, đem chân cọ lên người Chu Hành Nghiên, dường như lại muốn dán lên ngực Chu Hành Nghiên.
Chu Hành Nghiên không biết cậu đã xếp mình thành cái tư thế gì, chịu khó giúp tiểu thiếu gia che chân, cảm giác trơn trượt lạnh lẽo, giống một khối ngọc cực kỳ thuần khiết.
Trong bóng đêm, Vân Niệm tò mò hỏi: “Chu Hành Nghiên, anh có phải là người sẽ không tức giận không?”
Chu Hành Nghiên nhìn đôi mắt sáng như sao trời của cậu trong đêm tối “Sao có thể có người sẽ không tức giận được.”
Vân Niệm thầm nghĩ thời điểm Chu Hành Nghiên đánh người đều rất bình tĩnh, cậu chợt nghĩ ra hỏi: “Nếu không phải bởi vì cha mẹ tôi, có phải anh cũng sẽ đánh tôi không?”
Chu Hành Nghiên trầm mặc một lát, chậm rãi mở miệng: “Có đôi khi cậu thật sự rất bướng bỉnh.”
Vân Niệm cảnh giác lùi về sau, muốn rút chân mình ra khỏi lòng bàn tay anh.
Chu Hành Nghiên cố ý siết chặt lực nắm, không cho cậu thoát, hơn nữa còn trầm giọng nghiêm túc nói: “Giống như bây giờ.”
Vân Niệm nhớ đến bộ dáng đánh người của Chu Hành Nghiên, có chút hoảng, “Tôi, tôi không phải đã muốn thu chân lại rồi sao…… Anh mau buông tay ra.”
Chu Hành Nghiên nắm chặt cổ chân cậu, không những không buông tay, còn cố ý ra vẻ hù dọa cậu, túm cậu vào lòng ngực mình, trong miệng tiếp tục nói: “Giống như hiện tại, chân còn chưa ấm, đã muốn chạy lung tung.”
Vân Niệm tức giận đến dùng sức đá anh, bị anh bắt lấy cổ chân không cho động đậy.