Lúc cấp ba, tôi 16 tuổi, tôi chính tay tống bố tôi vào tù.
Mẹ tôi phát sốt, tôi cuống quýt lấy mấy trăm tệ lén giấu ra, định đưa mẹ vào bệnh viện khám bệnh.
Thân hình gầy guộc của mẹ vừa kề lên lưng tôi, cánh cửa cũ kỹ ngay lập tức bị đạp ra từ phía ngoài.
Ánh mặt trời chói mắt ngoài cửa chói đến mức tôi không khỏi nhắm hai mắt lại.
Ván cửa cũ kỹ rên kẽo kẹt, dường như bị đạp đau lắm.
Bố đứng trong khung cửa, tay xách một bình rượu.
"Làm... Làm gì đấy?" Ông ta nói đớt loạng choạng đi tới.
Tôi như một con chuột thấy ánh sáng, cõng mẹ lùi vào góc tường. Mồ hôi trong lòng bàn tay ngấm ướt tiền giấy, tôi nắm chặt tiền, sợ bố nhìn thấy.
Nhưng ông ta vẫn phát hiện.
Trong đôi mắt giăng kín tơ máu của bố lập tức loé lên thứ ánh sáng tham lam tựa như con thú, ông ta phấn khích đến run rẩy:
"Ranh con! Ngoan, con trai ngoan của bố, nào, mau lại đây, thứ con cầm trong tay là tiền sao? Phải! Bố nhìn thấy mấy tờ đỏ, ừm! Ngoan, đưa cho bố."
Ma quỷ đưa nanh vuốt về phía tôi, cả người tôi run cầm cập. Một bàn tay nóng hổi dịu dàng xoa đỉnh tóc của tôi, đó là tay của mẹ, từ nhỏ đến lớn, là đôi tay này đã cho tôi sự ấm áp nhiều vô kể, đó là người mẹ yêu tôi nhất.
Mẹ vỗ đầu tôi, khẽ nói:
"Niệm Niệm, cho ông ta, cho bố con."
Nước mắt của tôi lập tức chảy xuống, đây là tiền khám bệnh cho mẹ.
"Bố, mẹ sốt rồi, con, con muốn đưa mẹ đến bệnh viện khám..."
Không chờ tôi nói xong, bạt tai của bố đã giáng vào mặt.
"Mẹ mày, được đằng chân lân đằng đầu đúng không! Con mụ không cần tiền, chỉ còn lại một hơi chữa gì mà chữa? Cút mẹ mày đi!"
Tôi và mẹ bị ông ta đạp lăn ra đất, ông ta ngồi xổm xuống giật tiền trong tay tôi, tôi liều mạng nắm lấy, ông ta liền cắn răng gỡ từng ngón tay của tôi ra.
"Xoẹt", tiền giấy bị kéo thành hai nửa.
Mặt bố co rút đầy đáng sợ, giận đến tím môi, hệt như Diêm La đòi mạng bước ra từ trong Địa Ngục.
"Được lắm, được lắm!"
"Tao cho mày chữa, tao cho mày chữa này!"
Bóng đen to lớn nhào tới chỗ tôi, bóng đen vung chai rượu màu lục, đập nhằm vào đỉnh đầu của tôi.
Tôi nghe thấy một tiếng la yếu ớt, là cơ thể ấm nóng của mẹ bao bọc tôi dưới thân, chặn lại cú đánh của bóng đen.
"Không sợ, không sợ... Niệm Niệm... Không sợ, có mẹ ở đây."
Đó là lời mà tôi từng nghe mỗi khi khóc nhè trong vô số đêm đen thuở bé.
"Không sợ, không sợ... Niệm Niệm... Không sợ, có mẹ đây rồi."
Tôi bò ra từ dưới người mẹ như điên, trên tay dính đầy máu đỏ chảy từ trên đỉnh đầu mẹ.
"Ông đừng tới đây!" Tôi căm phẫn thở hổn hển.
Nhà bếp! Nhà bếp! Tôi chạy vào nhà bếp, hai tay cầm dao, không kiêng dè lao lên phía trước:
"Tôi... Ông... Giết chết ông!"
Tôi nhắm mắt, vung dao tới.
"Đừng!"
Tôi mở đôi mắt bị lệ ướt nhoè ra, nhìn thấy bờ môi mấp máy của mẹ, cùng với bàn tay đang nhỏ máu, nắm lấy lưỡi dao của tôi.
Mẹ khóc rồi, mẹ đang xin tôi:
"Đừng, đừng như thế."
Mẹ gầy như một cây lau sậy, hơn nữa mẹ còn đang rơi nước mắt.
Bố bị dao làm cho hoảng, ông ta nhìn tôi với vẻ khó tin, ánh mắt đó sợ hãi lại kinh hoàng:
"Mẹ bà nó! Mày dám giết bố mày, giờ bố mày làm thịt mày!" Con ngươi ông ta đỏ ngầu, dễ dàng cướp dao từ trong tay tôi.
Mẹ sợ hãi ôm lấy chân bố, hô.
"Niệm Niệm, chạy mau!"
Tôi chạy vào phòng.
Dùng điện thoại bàn báo 120, sau đó gọi cảnh sát.
Trong điện thoại, tôi khóc lóc vô dụng:
"Cầu xin chú, cứu cháu với, cứu chúng cháu với."
Tôi tự tay tống bố tôi vào tù vào năm 16 tuổi, vì để cứu tôi và mẹ.
"Không sợ, không sợ... Niệm Niệm... Không sợ, có mẹ, là có nhà."
Cảnh sát đã đến.
Cảnh sát đeo còng tay cho bố.
Tôi nhào vào lòng mẹ, nói tôi sợ, Niệm Niệm rất sợ.
Tôi ghét máu chảy đầm đìa, tôi không muốn thấy mẹ tôi chảy máu.
Mẹ dùng bàn tay chảy máu nâng mặt tôi lên, ôm tôi lắc lư như dỗ trẻ, khẽ khàng an ủi tôi.
"Không sợ, Niệm Niệm, Niệm Niệm, không sợ... Không sợ, có mẹ, là có nhà."
__
@Chuối xanh nè cưng
LOUNA - Домнакрови
Ca khúc chống bạo lực gia đình tiếng Nga
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT