"Tôi là một người tuyệt vọng, là một lời nói chẳng có tiếng vang,
Từng mất đi mọi thứ, rồi lại có được tất cả.
Sợi dây cuối cùng, buộc lấy khát khao cuối của tôi nơi người.
Trên mảnh đất cằn cõi của tôi
Người là đóa hồng cuối cùng.
—— Chile Neruda [12 bài thơ tình và một bản tuyệt vọng ca]
Khi tôi cẩn thận chép từng đường từng nét cuối cùng của bài thơ này lên trang bìa của [Hoa hồng nơi đồng hoang], ánh mặt trời đang xuyên qua rèm cửa sổ trắng ngà trong phòng ngủ.
Hoa hồng đặt cây ghita trong lòng xuống, đi về phía tôi, in một nụ hôn lên trán tôi.
Bé mèo của tôi cũng tới, chiếc mũi ẩm ướt cọ vào mu bàn tay tôi, cuối cùng để cằm lên trên mà dụi.
Hoa hồng dùng đầu ngón tay vân vê trang giấy, cầm bút bi đỏ vẽ một đoá hồng nho nhỏ vào lòng bàn tay trái của tôi.
"Tay trái gần tim nhất, Niệm Niệm, hoa hồng nhỏ của em."