Sau khi sương độc tăng lên một lần, liên duy trì vị trí tâng 18 của nó, giáo sư Dương lo lắng để mọi người ở tâng 20 sẽ cách sương độc rất gần, nếu như sương độc lại dâng lên, như vậy bọn họ ngay cả chạy trốn cũng không kịp, vì vậy mọi người cùng nhau dời đến tâng 28.
Nhưng làm cho Tống Đại cảm thấy ngoài ý muốn chính là, lúc này đây giáo sư Dương thế mà đồng ý thỉnh cầu của Lư Đại Nghiêu, để nhóm người kia và những người sống sót ở cùng một tầng lầu.
Tống Đại nhắc nhở giáo sư Dương: "Tôi cảm thấy đám người này không phải người tốt."
Giáo sư Dương lại nói: "Yên tâm, tôi đã xác định, Lư Đại Nghiêu chỉ muốn tụ tập với chúng ta, xin tị nạn.”
"Nhưng tôi vẫn cảm thấy Lư Đại Nghiêu...
Giáo sư Dương khoát tay: "Mễ Lan vẫn luôn nghe lén đối thoại của bọn họ, Lư Đại Nghiêu mặc dù cảm thấy ngoài ý muốn đối với cái c.h.ế.t của Ninh Diệu, nhưng cũng không có âm mưu bí mật gì, cũng không có tâm tư gì khác, ngược lại anh ta vẫn cảm thấy chúng ta nơi này nhiều dị năng giả, có thể sinh tồn ở tận thế, mới luôn cầu xin chúng ta."
Tống Đại nhìn ngữ khí kiên định của giáo sư Dương, như là đã nắm chắc mười phần mười, cũng không nói nữa.
Phanh - - bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đánh nhau, cô và giáo sư Dương mở cửa nhìn lại, là Cố Dực đánh nhau với ba người đàn ông, Tống Đại nhận ra mấy người này, một người tên là Ngô Phong, một người ở Trần Thụy, một người tên là Vương Thanh.
Giáo sư Dương kinh ngạc: "Tại sao?”
"Khi Ninh Diệu c.h.ế.t trong phòng có một mảnh cánh hoa nguyệt quý, nơi này người duy nhất có dị năng hệ mộc chính là người đàn ông của Tống Đại, người ta cho dù có sai, nhưng tội cũng không đến mức chết, cứ như vậy g.i.ế.c c.h.ế.t người ta, các người cũng thật trâu bò!"
"Đám khốn các người!" Cố Dực giận không kêm được.
"Loại lạm sát dị năng giả này, còn cần cô ta làm gì, dù sao chúng ta hiện tại ăn uống đều có, không bằng đuổi bọn họ ra ngoài." Vương Thanh Trần Thụy phụ họa theo, những người này giống như có ý kiến rất lớn đối với cô.
"Các người đã quên, lúc trước Tống Đại vì đoạt bảo thạch không gian, còn g.i.ế.c một dị năng giả khác."
Tống Đại quay đầu nhìn giáo sư Dương: "Thật ra lần này tới tìm ngài, còn có một nguyên nhân, chúng tôi chuẩn bị rời đi."
"Tao không đánh c.h.ế.t mày tao không họ Cố!" Cố Dực một mình cùng ba người đàn ông đánh nhau, nhưng xuất phát từ điểm mấu chốt đối với người sống sót, anh ta không sử dụng dị năng hệ lôi, mà là trực tiếp vật lộn. "Đúng vậy, chị Tống đừng xúc động." Đại Sam, Dương Hiên cũng khuyên cô, ngay cả Giang Tĩnh Thủy cũng ôm đứa bé đi ra.
Tống Đại không hạ giọng, cho nên rất nhiều người chung quanh đều nghe được những lời này. Một tiếng huýt sáo đột ngột vang lên trong đám đông, như thể đang ăn mừng sự ra đi của họ.
Giáo sư Dương kéo tay Tống Đại: "Tiểu Tống cô vẫn nên suy nghĩ lại, bên ngoài đều là sương độc, các người có thể đi nơi nào?"
Tống Đại cười nhẹ nhìn về phía người đánh nhau: "Lý do này còn chưa đủ đầy đủ sao? Chồng tôi g.i.ế.c Ninh Diệu không sai, nhưng anh ta đáng chết, tôi vẫn cảm thấy anh ấy làm đúng, có vài người không thể tiếp nhận cách làm của chúng tôi, tôi cũng hiểu. Cho nên chúng tôi chuẩn bị rời đi, tất cả mọi người sống khá giả. Mà khoai tây khoai lang trồng lúc trước cũng sắp đến thời kỳ chín muồi, đủ để các người tiếp tục ăn hai tháng."
Chỉ có Ngu Ngọc Trạch nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tống Đại, mặt mày dài nhỏ cổ điển phản chiếu hình ảnh cô: "Tôi đi cùng cô."
"Tôi cũng đi cùng cô, muốn đi cùng đi!" Cố Dực đạp người bên cạnh hai chân chạy chậm tới, anh ta vốn đi theo Tống Đại đến nơi này, nếu Tống Đại đi rồi, vậy anh ta cũng không cần phải tiếp tục ở lại. Ngay cả Hoắc Bình cũng yên lặng đứng ở bên cạnh Tống Đại.
Sắc mặt Sở Cảnh Hòa rất không tốt, anh vốn muốn ở một mình với Tống Đại, kết quả đám đàn ông này giống như thuốc dán, ném cũng ném không xong.
"Bọn họ chỉ bài xích tôi và Sở Cảnh Hòa, các người không cần..." Tống Đại nói.
Đôi mắt dài nhỏ cong của Ngu Ngọc Trạch hơi căng: "Cô đi rồi, tôi ở lại đây cũng không có ý nghĩa."
"Đúng vậy, Tống Đại cô quên chúng ta là đồng đội sao?" Cố Dực mất hứng nói.
Hoắc Bình cúi đầu trâm mặc, nhưng thái độ cực kì kiên quyết.
"Tiểu Tống, cô..."
"Ngu Ngọc Trạch, Cố Dực cũng đi? Họ đi rồi ai cung cấp cho chúng ta..."
Sương mù dày đặc trắng xóa đã che lấp tuyệt đại đa số kiến trúc, hiện tại chỉ còn lại những tòa nhà chọc trời lẻ tẻ còn có thể thấy trong sương độc, nhưng khoảng cách với vị trí của bọn họ thật sự quá xa.
"Đi tốt lắm! Muốn đi thì đi nhanh lên!"
Tống Đại kéo tay Mễ Lan nhìn mấy người đàn ông trào phúng cô và Sở Cảnh Hòa này, bọn họ vốn không cần dựa vào ai mà sống sót, nếu người nơi này đối với cô cùng Sở Cảnh Hòa có ý kiến lớn như vậy, quyết tâm đuổi bọn họ đi, vậy các cô rời đi là tốt rồi, dù sao cho dù đi nơi nào các cô đều có thể sinh hoạt rất tốt, cần gì ở lại chỗ này tìm không thoải mái cho mình.
Mễ Lan tức giận nói: "Câm miệng các người đi, chẳng lẽ đã quên nếu như không phải có bọn Tống Đại thì các người đã sớm bị tòa nhà đập c.h.ế.t rồi sao?"
"Lê mề không phải là không muốn đi, giả bộ như gì vậy, thật ra chính là muốn chúng ta cho cô ta một bậc thang xuống mà thôi." Ngô Phong châm chọc nói.
"Vậy chúng ta đi thôi." Tống Đại kéo tay Sở Cảnh Hòa, mấy người cùng nhau đi lên mái nhà.
"Anh ta nói giúp hai người này thế à? Có phải anh cũng là người của bọn họ không?"
Anh ta còn chưa dứt lời, cả người đã bay lên trời, một lực lượng vô hình nâng anh ta bay vê phía Tháp Minh Châu xa xa, bên tai gió ào ào thổi qua, xuyên qua tầng mây để lại một dấu vết mờ mịịt.
Tống Đại vỗ vỗ bả vai Cố Dực, lông mày nhỏ nhíu lại: "Muốn bay không?”
Cố Dực: "Cái gìaaaa----"
Cố Dực lộ ra thần sắc khó khăn: "Sương mù lớn như vậy, chúng ta làm sao qua được?" "Tống Đại cô có thấy không? Tôi bay rồi!!!" Cố Dực hưng phấn vẫy tay với bọn họ trên nóc tòa nhà, hưng phấn giống như đứa trẻ lần đầu tiên lấy được đồ chơi.
Người phía sau thấy một màn như vậy đã khiếp sợ không ngậm miệng lại được, đám người Ngô Phong Vương Thanh liếc mắt nhìn nhau, Trọng Khấu đứng ở cửa càng nhíu mày thật sâu.
Tống Đại giơ tay đưa Cố Dực lên quả cầu thủy tinh khổng lồ trên đỉnh tháp Minh Châu, sau khi Cố Dực tìm được một khối thủy tinh có dấu vết vỡ, theo sức gió vọt vào, sức gió trong nháy mắt biến mất, cả người anh ta ngã xuống đài ngắm cảnh.
"Đậu mái! Đậu mái Tôi biết bay rồi!!!" Cố Dực kích động hô to trên bầu trời.
Tống Đại nhìn vê phía Ngu Ngọc Trạch, ánh mắt mỉm cười: "Đến anh rồi, sợ không?”
Ngu Ngọc Trạch ôm chặt Tuyết Đoàn, đôi môi màu nhạt hơi hơi kéo: "Cô cảm thấy tôi là người sẽ sợ hãi sao?”
"Tôi cảm thấy giống."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT