Đôi mắt Ngu Ngọc Trạch lóe lên, như là nhớ tới trước đây bị một đám người cưỡng chế trị liệu, thoáng cái đứng lên, nói: "Nhân số nhiều, cho dù tôi vét sạch thân thể, cũng không có khả năng thoáng cái trị liệu nhiều người như vậy."
"Làm sao có thể không trị liệu được, mày chính là cố ý, mày cố ý không muốn quản chúng tao!"
"Đúng vậy, nếu mày không thể trị liệu cho chúng tao, cần dị năng này có ích lợi gì."
"Anh ta cho tới bây giờ đều không trị liệu người bình thường chúng ta, cũng chỉ đi cứu những dị năng giả hữu dụng với anh ta."
Tất cả người không được trị liệu bắt đầu châm chọc Ngu Ngọc Trạch.
Ngu Ngọc Trạch cũng không để ý tới, anh ta chuyển hướng qua chỗ Tống Đại, mặt mày nhỏ dài nhìn cô: "Vết thương của tôi rất đau."
Sở Cảnh Hòa đứng ở phía sau Tống Đại trầm mắt xuống, giọng nói cũng theo đó lạnh xuống, nói: "Chỗ tôi có thuốc, theo tôi đi lấy là được."
Ngu Ngọc Trạch liếc nhìn mọi người đang oán hận nói: "Được, đi ngay bây giờ."
Tống Đại lại gần, nhìn thấy miệng vết thương của Ngu Ngọc Trạch, phụ họa nói: "Anh quả thật bị thương rất sâu, Cảnh Hòa làm rất đúng, lần này không làm sạch sẽ lần sau còn phải chịu tội, hơn nữa lực của tôi cũng không nhẹ."
Ngu Ngọc Trạch nhìn mấy thứ này, ngữ khí có hơi oán giận nhìn Tống Đại: "Những thứ này một tay tôi không làm tốt, cô giúp tôi."
Anh cầm lấy cồn đổ lên miệng vết thương của Ngu Ngọc Trạch, đau đớn như cạo xương làm cho Ngu Ngọc Trạch nhíu mày: "Sức lực của anh lớn như vậy là muốn làm tôi c.h.ế.t sao? Không biết làm thì để cho Tống Đại làm."
Đang chuẩn bị đứng dậy giúp anh ta xử lý vết thương, Sở Cảnh Hòa đè bả vai cô, trâm giọng nói: "Để anh."
Tống Đại nhíu mày, anh ta thế mà biết cầu người.
"Vết thương của anh ăn mòn rất sâu, nếu như không xử lý sạch sẽ sẽ tiếp tục bị nhiễm trùng." Sở Cảnh Hòa dùng ngữ khí bình thản đè xuống ghen tị phiền não trong lòng.
Anh ta công khai tiến vào phòng Tống Đại, Sở Cảnh Hòa lấy rượu cùng nhíp bông cho anh ta.
"Meo-Meo-" Tuyết Đoàn nhẹ nhàng cọ cọ cằm của cô.
Tuyết Đoàn bỗng nhiên nhảy lên người Tống Đại, hai móng vuốt nhỏ chống ở n.g.ự.c của cô, kêu meo meo hai tiếng.
Tống Đại cũng sắp bị bộ dáng nhu thuận của nó đáng yêu muốn chết, giọng nói bất tri bất giác mềm theo, sờ sờ cái đầu nhỏ lông nhung của nó: "Làm sao vậy? Có phải lại muốn ăn thức ăn cho mèo hay không?”
Ngu Ngọc Trạch không lên tiếng nữa.
Ngu Ngọc Trạch lắc đầu: "Trước kia nó không thân người lắm, nó không thích người, cho dù lấy cá nhỏ đùa nó nó cũng sẽ không để ý, ngoại trừ tôi, người nó thích nhất chính là cô."
Ngu Ngọc Trạch nhếch khóe môi: "Tuyết Đoàn rất thích cô."
Tống Đại sờ sờ đuôi nó, cười nói: "Là bởi vì tôi có thức ăn cho mèo mới thích tôi?"
Tâm Tống Đại đã nhữn ra, ai có thể từ chối con mèo nhỏ đáng yêu chứ. Cô lấy ra một túi thức ăn cho mèo xé mở, Tuyết Đoàn vui vẻ l.i.ế.m liếm, sau khi ăn cơm lười biếng chống đỡ thân thể một chút, thế mà cứ như vậy ghé vào trong lòng cô ngủ thiếp đi.
"Thật sự là trong gian phòng ngủ không chứa được hai chủ tớ này" Sở Cảnh Hòa oán thầm, ánh mắt đạm mạc liếc về phía con mèo ngủ ở trong lòng Tống Đại kia, đường môi gần như mím thành một đường thẳng tắp, nhanh chóng xử lý tốt vết thương cho Ngu Ngọc Trạch: "Được rồi."
Ngu Ngọc Trạch nhìn băng gạc trên cổ tay mình, không thích trong mắt gần như tràn ra.
"Anh có thể trở vê." Sở Cảnh Hòa ngôi ở bên người Tống Đại, đưa tay sờ sờ Tuyết Đoàn trong lòng cô, Tuyết Đoàn bị người không thích sờ thoáng cái từ trong lòng Tống Đại nhảy ra, chạy đến bên người Ngu Ngọc Trạch.
Ngu Ngọc Trạch nhìn chằm chằm Sở Cảnh Hòa sắc mặt không tốt lắm, trâm mặc vài giây, lập tức lộ ra ý cười không chút để ý, chậm rãi rời đi.
Anh ta đi ra bên ngoài mới phát hiện nơi này không chỉ tụ tập người sống sót bị thương, còn có đám người Lư Đại Nghiêu kia, một đám gà con ở trong đại sảnh líu ríu chạy tới chạy lui, Tuyết Đoàn nhìn mà bùng nổ dục vọng đi săn, nếu không phải Ngu Ngọc Trạch ấn nó, nó khẳng định đã nhảy ra bắt gà con.
"Sao bọn họ lại ở đây?" Ngu Ngọc Trạch nhìn vê phía giáo sư Dương.
Giáo sư Dương đang muốn nói chuyện, đã bị một người sống sót tâm tình kích động cắt ngang, anh ta châm chọc: "Lão Lư có thuốc có thể trị thương cho chúng tôi, so ra kém có ít người rõ ràng có chữa khỏi dị năng lại vì tư lợi, một người cũng không muốn cứu."
"Lão Lư thật là thảm, chỉ là tới mượn một nơi ở, bị các người g.i.ế.c c.h.ế.t một Ninh Diệu, còn g.i.ế.c c.h.ế.t một dị năng giả thuấn di, các người còn ghen tị người ta không cho chúng tôi tiếp xúc với, nhưng bây giờ thì sao? Chỉ có lão Lư nguyện ý trị liệu cho chúng tôi, dị năng giả, ha ——”"
Ngu Ngọc Trạch cười lạnh, đám người này đã bị Lư Đại Nghiêu tẩy não, mấy miếng thịt khiến bọn họ quên mất lúc ấy Ninh Diệu làm ra hỗn loạn, nếu như Ninh Diệu bây giờ còn sống, ba dị năng giả Tống Đại, Mễ Lan, Ôn Tiểu Tự sẽ hoàn toàn bị anh ta khống chế biến thành con rối, d.a.o găm không đ.â.m vào trên người bọn họ, bọn họ đương nhiên không cảm giác đau.
Lư Đại Nghiêu chỉ dùng mấy quả trứng gà đã mua chuộc toàn bộ bọn họ, mà Cố Dực và Sở Cảnh Hòa mỗi ngày đều cung cấp điện lực và rau dưa hoa quả, việc này bọn họ quên sạch sẽ.
Ngu Ngọc Trạch mặc kệ đám người này, trở lại trong phòng của mình, cầm lấy thuốc tim uống, vừa rồi anh ta một lần chữa cho tám người bị sương độc trọng thương, trái tim đập mạnh đã vượt xa gánh nặng anh ta có thể thừa nhận, nếu như lại tiếp tục sử dụng dị năng, trái tim của anh ta sẽ xong rồi.
Mà sau khi Ngu Ngọc Trạch đi, Tống Đại vẫn nhớ mãi không quên thân thể mềm mại của Tuyết Đoàn.
Anh ghét những người đàn ông vây quanh cô... Tất cả.
Tống Đại đưa lưng về phía anh thay quần áo, mặc vào một bộ áo ngắn tay trắng, ném quần áo vào giỏ quần áo bẩn, ngồi ở bên cạnh anh hỏi: "Anh không thích mèo sao? Cảm giác anh hình như cho tới bây giờ chưa từng thân thiết với Tuyết Đoàn."
Lúc trước cô và Tuyết Đoàn nhiều lần tiếp xúc, Sở Cảnh Hòa đều hoàn toàn không biểu lộ ra ngoài, cũng chưa bao giờ ngăn cản cô cùng Tuyết Đoàn chơi đùa, anh giấu vui ghét của mình ở trong lòng, tận khả năng bao dung cô.
Một số người không thích mèo, ngay cả lông mèo cũng cảm thấy khó chịu.
Nói xong, Tống Đại lại cọ cọ bên cạnh anh, cùng anh ngồi càng sát lại, hai chân hai người gắt gao dán vào một thể, cô câm tay Sở Cảnh Hòa đặt ở trong lòng bàn tay của mình. Nam nữ xương cốt khác biệt rất lớn làm cho Sở Cảnh Hòa bàn tay rộng lớn gần như bao lấy cô, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vẽ trong lòng bàn tay anh: "Nếu như anh không thích mèo, về sau em sẽ ít chơi với Tuyết Đoàn."
Tống Đại cảm giác được sau khi cô nói xong câu kia, hô hấp của anh trầm xuống, lòng bàn tay hơi siết chặt, ngón tay thô ráp hơi run rẩy trượt vào từ khe hở ngón tay của cô, cùng cô gắt gao đan vào nhau, ngay sau đó cô bị Sở Cảnh Hòa ôm vào trong ngực, gắt gao, phảng phất muốn khảm nhập vào lồng n.g.ự.c của anh, giọng nói khàn thấp vuốt ve vành tai cô: "Tiểu Đại, anh không ghét mèo."
"Mau thay quân áo, tất cả đều là lông mèo bị cọ lên." Sở Cảnh Hòa muốn đưa tay cởi cúc áo của cô, nhưng nhớ tới cô mặc áo đơn, cảm thấy hành động này không thích hợp lại thu tay về.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT