Tống Đại nói ý nghĩ của mình cho hai người Sở Cảnh Hòa, Cố Dực, bọn họ đều ủng hộ quyết định của Tống Đại, cùng ngày ăn cơm trưa xong bọn họ liền xuất phát.

Bởi vì trong khoảng thời gian này người ra ngoài tìm đồ nhiều, thường xuyên gây ra chuyện trộm vặt, Tống Đại sợ có người thừa dịp bọn họ không ở nhà trộm đồ của bọn họ, vì thế trước khi ra cửa thu tất cả đồ đạc vào trong không gian.

Cách tốt nhất để tránh cái lạnh là xuống dưới lòng đất, mà hiện nay nơi tốt nhất ở thành phố H chính là ga tàu điện ngầm.

Trong lòng Tống Đại có một vị trí tuyệt hảo, chính là trạm tàu điện ngầm ở phố buôn bán trung tâm thành phố H, nơi này là tuyến tàu điện ngầm bận rộn nhất thành phố H, dưới lòng đất tổng cộng có ba tầng, diện tích bên trong tàu điện ngầm rất lớn tổng cộng hơn 23 ngàn mét vuông, hơn nữa cửa ra vào D của nó được xây dựng bên trong một tòa kiến trúc buôn bán, nối liền với khu ẩm thực ngầm của thương trường, nếu như tị nạn ở nơi đó, hẳn là có thể tránh khỏi ngày tận thế cực lạnh.

Thật ra lúc trước từ nơi tránh nạn sân vận động rời đi, Tống Đại đã suy nghĩ tới nơi đó, nhưng thứ nhất lúc ấy nhiệt độ đã rất cao, thứ hai cô suy đoán vị trí tốt như vậy, nơi đó hẳn là đã chật ních người, vừa lúc cô lại phát hiện biệt thự mình mua cũng không bị mưa to lũ lụt phá hủy, cho nên buông tha ý nghĩ đi ga tàu điện ngầm.

Nhưng bây giờ thời tiết cực lạnh đang đến, bọn họ nhất định phải chuyển đến nơi trú ẩn lớn hơn mới được.

Khu biệt thự Nam Sơn bởi vì là ở vùng ngoại ô, cách trung tâm thành phố rất xa, 26 km, các cô lái xe qua trước, lúc sắp đến trung tâm thành phố sẽ đổi thành xe đạp.

Vừa tới cửa ga tàu điện ngầm lớn, cô liên phát hiện một loạt người đứng ở cửa ga tàu điện ngầm mặc quân phục ngụy trang, câm s.ú.n.g trong tay, là quân nhân.

Binh lính cũng nghi hoặc nói: "Các người không nghe thấy loa lớn dọc theo đường phố chính thức thông báo kêu gọi cư dân còn sống sót đến trong tàu điện ngầm tị nạn sao?”

Đối với sự xuất hiện của quân nhân, Tống Đại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì kiếp trước cũng có căn cứ chính thức thành lập thu nhận bình dân, trong đó căn cứ lớn nhất chính là chỗ Cận Lạc Bạch, đáng tiếc không ở thành phố H, mà là ở thành phố W liền kê với thành phố H.

"Đúng vậy, nơi này là nơi tránh nạn mới thành lập ở trung tâm thành phố H, các cô nhận được thông báo mới tới sao? Cầm chứng minh thư đến đăng ký, nếu chứng minh thư bị mất, đăng ký số chứng minh thư cũng được." Một người lính chào họ, sau đó nói.

Cô dừng xe đạp lại, hỏi: "Đây là nơi trú ẩn sao?"

Khi đó, Tống Đại bởi vì muốn tìm kiếm tung tích của Sở Cảnh Hòa, cho nên không thể dừng lại ở một chỗ, chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi. "Thông báo? Thông báo gì?" Cố Dực nghi hoặc.

Bọn họ nhìn thấy bọn Tống Đại đạp xe đạp chạy tới, ra dấu dừng lại.

"Nhưng nếu các người đã đến, có thể lên trước đăng kí tiến vào, chuyên gia của chúng ta dự đoán sau khi trải qua mưa to và nhiệt độ cao, có thể sẽ có một vòng không khí lạnh siêu cường thổi quét toàn cầu, chúng tôi đang thông báo cho tất cả người sống sót đều đến tị nạn, tập thể sưởi ấm tránh khỏi cực lạnh thiên tai." Sĩ binh có lòng tốt nhắc nhở.

Binh lính hiểu ra: "Thì ra là từ khu Nam Hồ tới, khu Nam Hồ cách nơi này quá xa, hộ gia đình lại ít, người chúng tôi phái đi hẳn là còn chưa thông báo tới đó."

Tống Đại gật gật đầu, cô hiểu được hiện tại thông tin bị gián đoạn, người sống sót lại tản ra các góc, thành phố H lại lớn như vậy, không có khả năng lập tức thông báo đến tất cả mọi người.

Tống Đại nói: "Chúng tôi ở khu Nam Hồ, cách trung tâm thành phố rất xa, bởi vì thức ăn gần hết nên mới muốn đến trung tâm thành phố thử vận may, không ngờ lại thấy các anh."

Chuyên gia dự đoán xác minh suy đoán của Tống Đại, quả nhiên là tận thế cực hàn.

Bọn Tống Đại làm bộ hai tay trống trơn phải trở vê chuyển đồ dùng sinh hoạt gì đó tới đây mới có thể ở.

Người lính tốt bụng nhắc nhở: "Có thể, nhưng tốt nhất các người nhanh lên một chút, tiểu đội trưởng nói với chúng tôi thời gian rất eo hẹp."

Thời gian rất cấp bách, nói cách khác tốc độ tận thế cực hàn phủ xuống rất nhanh, tựa như tận thế mưa to, nói đến liên đến, hoàn toàn không cho người ta thời gian chuẩn bị?

Bọn Tống Đại cảm ơn binh lính, xoay người rời đi.

Thật ra đồ dùng sinh hoạt của bọn họ đều ở trong không gian của Tống Đại, nhưng cũng không thể tay không vào ở, sau đó một hồi dọn ra một chiếc bàn, một hồi lấy ra một chậu cơm, như vậy rất dễ dàng bại lộ dị năng không gian của cô.

Hơn nữa sự việc xảy ra đột ngột, bọn Giang Tĩnh Thủy khẳng định còn không biết tin tức, các cô giống như lúc tới, ở trên đường lái ô tô, đến gần khu biệt thự đổi lại xe đạp, thông báo choi Giang Tĩnh Thủy chuyện này.

Bụng Giang Tĩnh Thủy đã tám tháng, mỗi bước đi đều phải cẩn thận từng li từng tí đỡ bụng, hai chân cũng sưng phù, sau khi nghe được tin tức này, cô ấy và Dương Hiên lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi nơi này đi tới chỗ tránh nạn chính thức.

Tranh Tranh tuy tuổi còn nhỏ, nhưng đã trải qua hai lần tận thế, vô cùng hiểu chuyện sẽ tự mình cất đồ chơi yêu thích vào trong ba lô nhỏ.

Xe đạp của Dương Hiên và Giang Tĩnh Thủy là xe đạp nhặt ven đường, nhưng bụng của Giang Tĩnh Thủy dù sao cũng đã tám tháng, từ nơi này đạp xe đến trung tâm tránh nạn chừng hơn 20 km, anh ấy thật sự lo lắng cho sức khỏe của Giang Tĩnh Thủy, vì thế tiến lên thương lượng với Hoắc Bình, hỏi anh ta có thể để Giang Tĩnh Thủy và con ngồi trên xe ba bánh hay không, đương nhiên là Dương Hiên tự mình kéo, Hoắc Bình đi đạp xe đạp nhẹ.

Tóm lại người khác vừa nhìn đã biết bọn họ đây là cõng gia sản toàn thân lên người.

Hoắc Bình rất nhiệt tình, anh ta nhìn đồ trên người Tống Đại quá nhiều, chủ động nói: "Tống Đại, đặt đồ trên xe ba bánh của tôi đi."

Sau khi thu dọn đồ đạc xong bọn họ cùng nhau bắt đầu xuất phát, trên đường vừa vặn gặp Hoắc Bình, mọi người cùng nhau kết bạn mà đi.

Ngay cả Giang Tĩnh Thủy nhìn thấy bộ dáng này của bọn họ cũng lấy làm kinh hãi, Tống Đại rất hài lòng với phản ứng như vậy của cô ấy, giật mình là được rồi, như vậy về sau cô ấy từ trong ba lô lấy ra thứ gì người khác cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.

Tống Đại lắc đầu cười cười nói: "Không có việc gì, sức lực tôi lớn."

Lúc này bọn Tống Đại cũng đã thu dọn xong đồ đạc, mỗi người bọn họ đều đeo một cái ba lô cực lớn, trên ba lô còn dùng dây thừng buộc hai bộ chăn, phía sau treo một chiếc nồi đáy bằng và bàn gấp, trên tay xách một túi da rắn xanh đỏ đan xen, trong túi quân dài nhét đầy đồ, căng phồng quần, trên cổ còn đeo hai bình giữ nhiệt.

"Giúp người làm niêm vui, hơn nữa anh nhìn xem dáng người này của tôi, tôi trời sinh sức lực lớn." Hoắc Bình vỗ vỗ bắp tay cường tráng hữu lực của anh ta, cười nói.

Dương Hiên rất ngượng ngùng: "Vậy sao được."

Dù sao từ nơi này đi qua có thể phải tốn hai giờ.

Hoắc Bình nhìn bụng Giang Tĩnh Thủy, dứt khoát nói: "Không có việc gì, để cho các cô ấy ngồi lên đi, tôi tới cưỡi, anh đèo hành lí của tôi là được."

Binh lính canh giữ ở cửa tàu điện ngầm nhìn thấy Tống Đại, nói: "Các người còn rất nhanh."

Hai giờ sau, họ đến trung tâm trú ẩn.

Cho dù thể chất Tống Đại sau khi có dị năng hơi tăng cường một chút, nhưng đạo xe hai giờ, còn nâng hai túi lớn đồ đạc, cũng cảm thấy có hơi mệt mỏi.

Cuối cùng Giang Tĩnh Thủy và Tranh Tranh ngồi lên xe ba bánh, Tranh Tranh im lặng nằm trên đầu gối mẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play