Cố Dực cũng xuống xe khiêng gạo trên xe ba bánh lên xe mình.
"Tống Đại!" Ngay khi Tống Đại xoay người, Hoắc Bình đột nhiên kéo cổ tay cô, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm: "Cô xem cái kia."
Mọi người nhìn về hướng đó.
Dưới ánh trăng, bên đường nhựa trong khu biệt thự, một nhà ba người Dương Hiên, Giang Tĩnh Thủy, Tranh Tranh đang xách đồ trở về.
"Người đàn ông kia hình như cũng có dị năng." Hoắc Bình nói.
"Cái gì mà anh Dương Hiên cũng có dị năng?" Cố Dực ngạc nhiên: "Là dị năng gì vậy?"
"Chuyện này giao cho anh đi." Sở Cảnh Hòa nói.
"Anh ta hình như rất có thể phòng ngự, lúc trước dị năng giả hệ cuồng bạo rất lợi hại kia hạ tử thủ mà đánh đối với anh ta, từng quyền vào thịt, người bình thường đã sớm bị đánh thành thịt nát, nhưng là anh ta lại không có chút dáng vẻ bị thương."
Sau khi chia tay Hoắc Bình, bọn Tống Đại cùng nhau trở lại biệt thự bắt đầu nghiên cứu thu hoạch quý giá nhất của chuyến đi này, chậu trồng hoa nhỏ.
Tuy rằng không phải dị năng hệ công kích, nhưng ít ra có thể bảo vệ được chính mình, bảo vệ được vợ con cũng rất tốt.
"Hệ phòng ngự sao." Tống Đại thì thào.
"Những hạt giống này trân quý, chúng ta lại không có kinh nghiệm trông rau dưa hoa quả, hay là trước tiên rắc ba bốn hạt giống thử xem, vạn nhất nuôi c.h.ế.t cũng không đau lòng." Tống Đại đề nghị.
Hoắc Bình nghe ra bọn họ quen biết người kia, hơn nữa trông quan hệ còn rất tốt, cũng buông xuống đề phòng, không hề dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm anh ấy.
Một tuần sau, hạt giống bắt đầu từ trong đất toát ra mầm non trắng nõn có hơi xanh tươi, Sở Cảnh Hòa tổng cộng vẩy bốn hạt giống, cuối cùng chỉ mọc ra ba gốc mầm non, anh phân biệt trông ba gốc mầm non ở trong chậu hoa, sau đó dùng đèn bổ sung bù đắp khuyết điểm thiếu hụt ánh sáng tự nhiên.
Trước ngày tận thế cô nuôi c.h.ế.t hoa hoa cỏ gì cũng không cảm thấy gì, nhưng sau ngày tận thế một gốc cây thực vật lại bị cô nuôi chết, cô thật sự sẽ đau lòng.
Sở Cảnh Hòa cuối cùng lựa chọn trông trước một chậu cà rốt anh đào, sau khi bong bóng đất dinh dưỡng nở ra, đặt ở trong chậu hoa, rắc hạt giống tưới nước, lắng lặng chờ đợi nó mọc rễ nảy mầm. Tống Đại đương nhiên là một vạn phần đồng ý, cô nuôi cái gì c.h.ế.t cái đó, Tiểu Lục trong phòng đến bây giờ còn xanh biếc dạt dào, toàn bộ dựa vào Sở Cảnh Hòa tỉ mỉ che chở.
Buổi tối Tống Đại nằm ở trên giường, nói với Sở Cảnh Hòa: "Sở Cảnh Hòa anh thật sự có thiên phú trồng rau, thế mà một lần đã thành công, về sau chúng ta không cần lo lắng đồ ăn nữa. Ngày mai thử trồng thử rau dưa khác đi."
Ba người bọn họ cực kì hưng phấn, nhất là Tống Đại, ôm anh cuồng hôn.
Buổi tối ba quả cà rốt anh đào này bị bọn họ thêm vào thức ăn.
65 ngày sau, cà rốt anh đào liền trưởng thành, sau khi rút từ trong đất ra dùng nước rửa sạch, cà rốt anh đào nho nhỏ tròn trịa tươi mới khéo léo, thật sự giống như một quả anh đào đỏ tươi.
Sở Cảnh Hòa gật đầu: "Được, em muốn ăn gì?"
Sở Cảnh Hòa đặt cằm lên đỉnh đầu cô, khóe miệng nhếch lên một nụ cười yếu ớt, giọng nói cũng rất bình tĩnh: "Vậy sao? Có lẽ là gân đây thường xuyên tập thể hình, anh không chú ý lắm."
Hả? Lại sờ một cái...
Tống Đại vui vẻ cười cười, bàn tay để ở trước n.g.ự.c của anh sờ sờ.
Cánh tay dài của Sở Cảnh Hòa duỗi ra, ôm cô vào lòng mình: "Biết ngay một bữa em cũng không thiếu cay mà, được, ngày mai anh thử trồng."
Tống Đại: "Sở Cảnh Hòa cơ n.g.ự.c của anh trở nên lớn hơn."
Tống Đại: "Ớt."
Tống Đại nhỏ giọng nói thâm: "Hiệu quả cũng quá nhanh, không chỉ cơ ngực, cơ bụng cũng rõ ràng hơn trước rất nhiều.
Nhưng ngẫm lại Sở Cảnh Hòa mỗi ngày rời giường thì bắt đầu rèn luyện, không có một ngày gián đoạn, luyện ra hiệu quả như vậy cũng không kỳ quái.
Trước kia Sở Cảnh Hòa thuộc loại mặc quần áo có vẻ gầy, cởi quần áo có thịt, tuy rằng cả người nhìn gầy gò, nhưng thực tế gây gò có lực. Mấy ngày nay tập thể hình làm cho cơ n.g.ự.c của anh có vẻ cường tráng hơn rất nhiều, nhưng cũng không khoa trương như Hoắc Bình, hận không thể khiến quân áo nổ tung, mà là cơ bắp chặt chẽ thắt lưng bụng hẹp, đường cong hữu lực nhưng cũng không mất đi mỹ cảm, giống tượng điêu khắc Hy Lạp.
Sở Cảnh Hòa nghe Tống Đại nói thâm, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Anh tập thể hình vốn là muốn đề cao thể lực, không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, nếu Tiểu Đại không thích, lần sau anh đổi phương thức rèn luyện khác."
"Không không không, không cần đổi, em thích cực kỳ." Tống Đại giật mình một cái, thanh âm cũng sắp bổ sung, dáng người tốt như vậy cô không thích cô sẽ không phải phụ nữ.
Sở Cảnh Hòa vươn tay, dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của cô, từ ngọn tóc vuốt tới gò má, chậm rãi chảy xuống xương quai xanh, chậm rãi bóp eo cô ôm lấy, để cô ngồi ở trên thắt lưng chặt chẽ của anh.
Hô hấp Tống Đại căng thẳng, hai tay chống lên n.g.ự.c hắn.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Cảnh Hòa lộ ra nhu hòa thâm tình, thanh tuyến chân thành như bóng đêm mê ly, mê người xâm nhập: "Tiểu Đại thích là tốt rồi."
*
Ngày hôm sau Tống Đại ngủ ở trong lòng Sở Cảnh Hòa không thể tách rời, trên người ngoại trừ một chiếc chăn mỏng không có một vật gì, đầu vai và cánh tay lộ ra ngoài chăn, cánh tay cảm giác có hơi lạnh, không tự giác rụt cánh tay về trong chăn.
Tống Đại mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, gặp Cố Dực còn ngái ngủ: "Thời tiết hôm nay mát mẻ quá."
Không đúng! Dưới thời tiết nóng bức, mỗi đêm cô đều bị nóng đá chăn, sao có thể cảm thấy lạnh.
"Hôm nay tỉnh sớm như vậy?" Sở Cảnh Hòa từ trên giường đứng lên, ôm eo của cô chôn đầu ở giữa thắt lưng của cô, chốc lát anh sờ sờ cánh tay của mình, nói: "Hôm nay thế nào mà có hơi lạnh."
Cô lập tức đứng dậy, lấy nhiệt độ cơ thể ra đo, 36,5 độ, nhiệt độ cơ thể bình thường của con người.
Tống Đại giật mình tỉnh giấc, còn tưởng rằng mình phát sốt, hệ thống cảm giác thân thể mất cân đối.
Xem ra không phải ảo giác một mình cô.
Vẫn có hơi lạnh, cô lại chui vào trong lòng Sở Cảnh Hòa nóng bỏng.
Nhiệt độ bây giờ là 15 độ C. Tống Đại không thể tin được, kiếp trước nhiệt độ cao tận thế rõ ràng giằng co ba năm, nhiệt độ không khí không có một ngày thấp hơn 65 độ, cho đến khi cô sắp sống lại nhiệt độ không khí mới bắt đầu giảm xuống, hiện tại nhiệt độ cao tận thế mới liên tục không đến ba tháng, thế nào lại đột nhiên đã hạ xuống 19 độ? Vì sao hướng đi một đời này so với một đời kia khác biệt lớn như vậy, chẳng lẽ là bởi vì cô sống lại sao?
Kế tiếp ba ngày, nhiệt độ mỗi ngày đều tại hạ thấp, mọi người mới đầu bởi vì tránh né nhiệt độ cao mà cư trú ở dưới đất còn có thể vui vẻ vì nhiệt độ cao biến mất, nhưng rất nhanh cũng bởi vì lúc tận thế nhiệt độ cao vứt bỏ áo dài quần dài mà bắt đầu phát hiện ra ý lạnh, bắt đầu đi ra bên ngoài tìm kiếm quần áo có thể chống lạnh.
Cô lập tức lấy ra máy đo nhiệt độ bên ngoài, 19 độ, làm sao có thể?I
Nếu là như vậy, tòa biệt thự này liền không thể lại ở tiếp, có lẽ tuyết đọng sẽ không đè sập nhà, nhưng nhất định sẽ chôn nhà ở, không có không khí lưu thông con người sẽ hít thở không thông mà chất.
Tận thế nhiệt độ cao kết thúc sớm, có phải nói rõ tận thế cực lạnh sắp tới hay không?
Lấy tình hình cực đoan mưa to trước đó có thể bao phủ hai mươi tâng lâu đến xem, có thể tận thế cực lạnh có tuyết có thể bao phủ hai tâng lầu hay không? Hay có bão tuyết? Nhiệt độ có thể giảm xuống âm 200 độ không?
Tống Đại mặc áo dài quần dài đứng ở bên ngoài biệt thự, tình huống kiếp này đã hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo hiểu biết của Tống Đại đối với tận thế, nhưng trường kỳ xuất phát từ thói quen tư duy trong tận thế khiến cô đều tính toán xấu nhất cho mọi việc.
Cô phải tìm một nơi trú ẩn mới trước khi kết thúc tận thế cực lạnh khắc nghiệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT