Một ngày sau, tình trạng của Cố Dực khá hơn rất nhiều, chỉ là vẫn thường xuyên bị tiêu chảy, hơn nữa lúc trước thượng thổ hạ tả lại không ăn được gì, thân thể có hơi suy yếu.

Nhưng hiện tại Cố Chí Cao cũng không dám tùy tiện cho Cố Dực ăn cái gì, sợ anh ta lại ăn hỏng bụng, khiến bệnh tình họa vô đơn chí.

Vừa lúc đồ ăn trong nhà vốn không nhiều lắm, ông ta chuẩn bị cùng Ôn Cảng Sinh Ôn Tiểu Tự và hàng xóm khác ra ngoài tìm kiếm đồ ăn.

Những ngày này thời gian giông bão càng ngày càng ngắn, giông bão vốn chỉ dừng lại giữa trưa và chiều, có lúc cả buổi chiều cũng không xuất hiện giông bão nữa, đây đối với tất cả mọi người mà nói đều là tin tức tốt.

Trước khi đi, Cố Chí Cao gõ cửa Tống Đại, ông ta kéo tay Tống Đại: "Tôi phải ra ngoài tìm đồ ăn sạch cho Cố Dực, trong khoảng thời gian tôi không ở đây, Cố Dực liền nhờ cô."

Tống Đại suy nghĩ một lát, nói: "Thật ra trong nhà tôi còn có nước sạch, có thể cho Cố Dực uống của tôi, ông không cần đi ra ngoài."

Cố Chí Cao nói: "Vậy tôi cũng không thể luôn ăn của cô được, vậy tôi đây cùng đám người Cát gia kia có gì khác biệt. Lúc trước cô đã cứu tôi một lần dưới tay Vương Mãnh, hiện tại nguyện ý cho chúng ta thuốc và nước uống sạch lại cứu Cố Dực một mạng, hai cha con chúng tôi đều nợ cô, trước đây tôi còn có ý kiến đối với cô, hiện tại hiểu được cô cũng có suy tính của cô, tôi đi đây."

Tống Đại nhìn thấy người lần này cùng Cố Chí Cao ra ngoài, đều là người quen mặt, chưa từng cãi nhau với ông ta, hẳn là không có nguy hiểm, vì thế gật đầu để ông ta đi.

Trải qua giáo huấn lần trước, Cố Chí Cao lần này vô cùng cẩn thận, mỗi một bao đồ ăn ông ta đều cẩn thận kiểm tra một lần mới dám bỏ vào trong bao.

Một đám người hướng nỗ lực chèo về một phương hướng, khi một giờ rưỡi bọn họ rốt cục tới chợ bán sỉ, bởi vì nơi này đại đa số đều là kiến trúc một hai tầng, cho nên phàn lớn đều đã bị nước nhấn, chỉ còn lại có một tòa cao lớn chủ thể kiến trúc còn có một nửa ở trên mặt nước.

Thì ra trước khi mưa to nơi này tựa như đang tổ chức triển lãm thực phẩm, các loại kẹo, đồ ăn vặt, đồ uống đều đặt ở trên tủ trưng bày, bày đầy một tâng, lại bởi vì tâng lâu cao hoàn toàn không có nước mưa đi vào.

"Giàu rồi, giàu rồi!" Một người hàng xóm vui vẻ nói.

Bọn họ phá vỡ cửa sổ, buộc thuyền kayak vào khung cửa sổ, lần lượt tiến vào, vừa tiến vào bên trong, tất cả mọi người mừng rỡ cười toe toét.

Mấy người lập tức lấy túi ra nhét thức ăn vào bên trong, hận không thể chuyển hết thức ăn ở tầng này về.

"Hiện tại buổi chiêu không có giông bão, chúng ta có thể chèo xa chút, đi chợ bán sỉ khu Tây thành, nơi đó nhiều đồ đạc." Cố Chí Cao vừa chèo thuyền vừa nói.

Trên mặt Ôn Tiểu Tự tràn ngập vẻ vui mừng: "Thật tốt, đã lâu rồi em chưa ăn thạch hoa quả."

Cố Chí Cao gật đầu đồng ý.

"Tiểu Tự, em xem xem, có thạch đào vàng mà em thích ăn." Ôn Cảng Sinh cầm thạch đào to bằng bàn tay nói.

"Lão Cố, bây giờ chúng ta mau lấy, lấy xong thừa dịp trời còn chưa tối, lại đến một lần. Nhiều đồ như vậy, tôi sợ không nhanh đưa đi sẽ bị người khác phát hiện." Một vị hàng xóm nói.

Cô ấy nhìn về phía Ôn Cảng Sinh: "Anh trai, vừa rồi có phải sét đánh không?"

"Ừ." Ôn Tiểu Tự ngửa đầu cười ngọt ngào.

Ôn Tiểu Tự cầm túi tiếp tục lấy thức ăn, đại đa số đồ ăn cô ấy cầm đều là bánh bích quy và các loại thức ăn chống đói thế này, đang lúc cô ấy bỏ một túi bánh vào trong túi, phảng phất nghe được một tiếng ầm ầm.

Ôn Cảng Sinh nhéo mặt Ôn Tiểu Tự, khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc khi cười rộ lên, hiếm khi hiện ra vài phân dịu dàng: "Vậy anh cầm nhiều một chút."

Hàng xóm nói: "A, sét đánh cũng không sao, dù sao nơi này nhiêu đồ ăn như thế, chúng ta ngủ ở đây một đêm cũng được."

Ôn Cảng Sinh nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngọn núi cách đó không xa nửa chìm trong nước, một đường màu vàng vọt tới.

Sắc mặt Ôn Cảng Sinh đột nhiên biến đổi, hô to: "Chạy mau, là đất đá trôil"

Gần một tháng mưa to liên tục không ngừng cọ rửa, ngọn núi bị sụp đổ, vô số bùn đất đá từ ngọn núi bong tróc sụp đổ rơi vào trong nước, trong nháy mắt nhấc lên một tầng sóng lớn rít gào mà đến hướng trung tâm bán sỉ.

Tốc độ đất đá trôi cực nhanh, còn không đợi bọn họ chạy đến xuồng cao su, tòa nhà đã bắt đầu chấn động, thủy tỉnh nổ tưng vỡ vụn, vô số đá vụn rác rưởi trong đất đá trôi thậm chí t.h.i t.h.ể thối rữa đều điên cuồng rót vào trong tòa nhà.

Lực trùng kích thật lớn trong khoảnh khắc phá hủy một nửa tòa nhà, cả tòa nhà lung lay sắp đổ, hàng xóm chạy chậm trực tiếp bị đất đá cuốn đi, Ôn Tiểu Tự bị Ôn Cảng Sinh kéo chạy về phía trước.

"Tiểu Tự cẩn thận!" đột nhiên Ôn Tiểu Tự cảm thấy mình đẩy mạnh một cái, chờ cô ấy quay đầu lại, phát hiện Ôn Cảng Sinh đã bị đè dưới một chiếc tủ trưng bày gỗ nặng nề, chỉ có một đôi tay dính m.á.u lộ ra.

Trong đầu Ôn Tiểu Tự vang lên ầm ầm, lảo đảo chạy tới, nắm lấy đôi tay tràn đầy m.á.u tươi kia, nước mắt luống cuống tuôn ra: "Anh, anh."

Đúng lúc này tòa nhà vốn đã bị đất đá cuốn sập một nửa chấn động mãnh liệt, Cố Chí Cao dự cảm không ổn: "Nguy rồi, tòa nhà sắp sập rồi, đi mau!"

Ôn Tiểu Tự khóc lóc lắc đầu, dùng sức nâng tủ trưng bày, nhưng tủ trưng bày là gỗ thật chiếm đầy cả bức tường cho dù cô ấy làm thế nào cũng không nâng nổi.

Thấy có người trở về, Ôn Tiểu Tự vừa lăn vừa bò chạy tới, giữ chặt quần áo Cố Chí Cao gào khóc: "Chú Cố, chú cứu anh trai cháu đi, cháu van cầu chú, cứu anh ấy, anh ấy không thể chết."

Cố Chí Cao đã chạy đến bên cạnh xuồng cao su nghe được tiếng cầu cứu của Ôn Tiểu Tự, nhìn tòa nhà đã sắp sụp đổ, khẽ cắn môi vẫn chạy trở về.

"Sao rồi? Sao rồi?" Ôn Tiểu Tự nắm tay Ôn Cảng Sinh, giống như cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh ấy dần dần trôi qua, cô ấy tuyệt vọng kêu khóc cầu cứu.

Cố Chí Cao đi tới bên cạnh tủ trưng bày dùng sức nâng lên, phát hiện tủ trưng bày không nhúc nhích, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Tiểu Tự đi mau, mặc kệ anh." Ôn Cảng Sinh bị đặt ở dưới tủ trưng bày thanh âm đứt đoạn liên tục, như là bị đè lên ngực, ngay cả hô hấp cũng vô cùng gian nan.

Lòng Cố Chí Cao còn sợ hãi, tay ông ta gắt gao giữ chặt cổ tay nhỏ bé của Ôn Tiểu Tự, may mắn.

Cố Chí Cao không để ý Ôn Tiểu Tự khóc lóc, trực tiếp lôi kéo Ôn Tiểu Tự rời đi, trần nhà không ngừng có đá xi măng trộn với thép rơi xuống, Cố Chí Cao dẫn theo Ôn Tiểu Tự giấy giụa không ngừng né tránh, lúc lập tức muốn đi ra khỏi phòng này, sàn nhà dưới chân đột nhiên sụp đổ, Cố Chí Cao đi ở phía trước trực tiếp rơi xuống.

May mắn Ôn Tiểu Tự ở phía sau ông ta không rơi xuống, cô ấy giữ c.h.ặ.t t.a.y Cố Chí Cao, dưới sàn nhà chính là dòng nước xiết mãnh liệt, bên trong trộn lẫn đá, bùn vàng thép, rơi xuống hẳn phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.

"Đừng, cháu không đi! Chú buông cháu ra, anh trai, anh trai!" Ôn Tiểu Tự thét chói tai.

"Tiểu Tự, cháu kiên trì, cố gắng thêm chút nữa."

Nước mắt Ôn Tiểu Tự còn chưa khô, hai tay cố gắng cầm lấy cổ tay Cố Chí Cao, muốn kéo ông ta lên, nhưng sức lực của cô ấy nhỏ căn bản không kéo nổi cân nặng của một người đàn ông trưởng thành, thậm chí cảm thấy cánh tay cũng sắp bị xé rách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play