Đối phương giống như lập tức đoán trúng tâm tư của anh ta, nói: "Cậu không năm mơ, mau nói cho tôi biết, cậu hôm nay ăn cái gì?"
Cố Dực gắt gao ôm bụng, nói: " Red Bull ba tôi mang về."
Red Bull?
Tống Đại lập tức đi đến thùng rác bên cạnh giường anh tìm kiếm, tìm được lon đồ uống Red Bull anh ta nói, xoay người hỏi Cố Chí Cao: "Thứ này từ đâu tới?"
Cố Chí Cao nói: "Đây là thứ hai ngày trước tôi và nhóm Cảng Sinh Tiểu Tự ra ngoài tìm về. Buổi tối Cố Dực phải gác đêm, thằng bé nói uống thứ này tinh thần tốt, nên tôi mang vê."
"Chai này có pha nước không?" Cô hỏi.
"Không có, không có khả năng. Lúc tôi nhìn thấy nó đặt ở trên bàn, trên bàn sạch sẽ, không có dấu vết bị nước nhấn chìm. Điểm thường thức này tôi vẫn phải có, nếu biết nó bị nước bẩn ngâm vào tôi tuyệt đối không thể cho Cố Dực uống." Cố Chí Cao giải thích.
"Còn có một loại khả năng khác." Một thanh âm yếu ớt phía sau truyền đến.
"Xem ra cậu vì uống nước bẩn nên bị viêm dạ dày cấp tính." Tống Đại nói.
Ôn Tiểu Tự nói: "Chú Cố, chú còn nhớ thứ này là chú tìm được ở một quán ăn phụ rất nhỏ không?”
Một câu đánh thức người trong mộng.
Ôn Tiểu Tự thấp thỏm nói: "Có một khả năng, chính là đồ uống đặt trên bàn đã bị ngâm nước, mà đồ uống chưa ngâm nước thì bị chủ quán cầm đi. Trước kia lúc nước dâng từng có tình huống như vậy, một số ông chủ vô lương tâm sẽ chờ nước rút đi, tiếp tục bán."
Cố Chí Cao gật đầu: "Nhớ rõ, ông chủ quán ăn phụ đã không thấy đâu, cũng cầm đồ ăn đi, trên bàn bày mấy chai đồ uống."
Tống Đại cầm Red Bull nhìn kỹ, rốt cục ở trong một vòng khe hở dưới thân bình tìm được một điểm bùn rất nhỏ rất nhỏ, nếu như không có trước đó cẩn thận kiểm tra qua hai lần căn bản không phát hiện được.
Tống Đại nhìn lại, là Ôn Tiểu Tự.
Tống Đại trở lại 2802 câm một hộp viên nang levofloxacin hydrochloride và một hộp Mông Thoát Thạch Tán từ trong không gian, suy nghĩ một lát lại câm một chai nước tinh khiết.
Tống Đại vỗ vỗ tay hắn, ý bảo anh đừng hoảng hốt: "Tôi có bệnh dạ dày, vừa lúc trong nhà có thuốc trị dạ dày, chờ tôi trở về lấy."
Cố Chí Cao luôn miệng cảm ơn.
Cố Chí Cao gấp đến độ hoang mang, kéo tay Tống Đại hỏi: "Vậy làm sao bây giờ? Viêm dạ dày cấp tính nên uống thuốc gì? Thế đạo này ai biết bác sĩ ở đâu chứ?" "Tôi đi đâu tìm bác sĩ cho nó đây, đều là tôi vô dụng, ngay cả đồ uống đã pha nước cũng không nhìn ra." Cố Chí Cao khổ sở nói.
"Uống thuốc này nó sẽ khỏe chứ?" Cố Chí Cao mong chờ nhìn cô.
Tống Đại lắc đầu: "Không nhất định, tôi cũng không phải bác sĩ chuyên nghiệp, nếu như là viêm dạ dày bình thường dựa theo quá trình trị liệu uống vài ngày hẳn là sẽ khỏe, nhưng nếu như bệnh tình quá nghiêm trọng tạo thành mất nước, có thể cần đi bệnh viện lấy nước muối sinh lý hoặc là glucose."
Tống Đại đưa thuốc và nước cho Cố Chí Cao nói: "Lấy thuốc cho cậu ấy uống đi, đồ uống ông mang về đừng uống nữa."
Giang Tĩnh Thủy an ủi: "Đừng nghĩ quá bi quan, ít nhất bây giờ chúng ta có thuốc, nói không chừng uống vào sẽ tốt rồi. Cố Dực là sinh viên thể dục, sức đề kháng khẳng định cũng mạnh hơn người bình thường, sẽ không mất nước."
Giang Tĩnh Thủy an ủi khiến tâm tình Cố Chí Cao tốt hơn rất nhiêu, dựa theo hướng dẫn đút thuốc cho Cố Dực.
"A?" Tống Đại nghi hoặc nhìn anh.
Cho đến thanh âm nhàn nhạt của Sở Cảnh Hòa vang lên: "Đầu tôm nước muối tiệm này ăn ngon như vậy sao?"
Cho đến khi về đến nhà, trong lòng Tống Đại vẫn lo lắng cho bệnh tình của Cố Dực, dù sao trong ngày tận thế bọn họ chống đỡ lẫn nhau một đường đi tiếp, tích lũy tình bạn chiến đấu rất sâu với nhau.
Sở Cảnh Hòa chỉ chỉ thịt tôm cô ném ở trên bàn, Tống Đại lúc này mới ý thức được mình thế mà xem thịt tôm như rác ném đi, lại xem đầu tôm như thịt tôm nhai hơn nửa ngày.
“Em nói sao hôm nay thịt tôm sao lại cứng như vậy." Cô ngượng ngừng ném đầu tôm vào trong đĩa đựng vỏ tôm.
Sở Cảnh Hòa không nói gì, nhẹ nhàng cụp mắt múc một muỗng canh cá nấm, im lặng uống.
Đúng lúc này cửa lớn đột nhiên bị gõ vang, truyền đến thanh âm kích động của Cố Chí Cao: "Tống Đại, là tôi."
Tống Đại kích động chạy ra mở cửa: "Thế nào? Cố Dực khá hơn chút nào chưa?”
Sở Cảnh Hòa nhất thời cảm thấy canh cá nấm hôm nay tẻ nhạt vô vị, buông thìa, im lặng không nói.
Cố Chí Cao cười rất vui vẻ: "Cố Dực hiện tại đã không đổ mồ hôi, cũng không nôn mửa, bụng cũng không đau như buổi sáng."
"Vậy thì tốt quá, cho cậu ấy tiếp tục uống thuốc đúng giờ, không tới vài ngày sẽ bình phục."
Vẻ mặt Sở Cảnh Hòa bình thản: "Vậy sao? Có thể anh chưa nếm được."
"Không có việc gì, hẳn là, tất cả mọi người là hàng xóm mà." Tống Đại cười nói.
Sở Cảnh Hòa thấp giọng ừ một tiếng: "Uống không ngon.
"Sao anh không ăn? Canh cũng chưa uống xong, không ngon sao?" Tống Đại tiếp tục ăn cơm nhìn Sở Cảnh Hòa đã buông đũa hỏi.
Biết được bệnh tình Cố Dực chuyển biến tốt đẹp, trái tim cô cũng buông xuống theo, bước chân trở lại bàn ăn đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều, giống như một chú chim nhỏ vẫn luôn vui vẻ.
"Thật sao? Em nếm thử." Tống Đại múc cho mình một muỗng canh, nấm ăn kèm với cá, hương sắc sữa trắng thơm nồng, quả thực tươi đến rụng lông mày: "Canh ngon như vậy, có chỗ nào không ngon?”
"Đúng vậy, nhờ có cô, Tống Đại." Cố Chí Cao kích động giữ c.h.ặ.t t.a.y cô.
"Không được, vẫn là đo nhiệt độ cơ thể bảo hiểm chút." Cô lấy nhiệt kế ra muốn đo nhiệt độ cơ thể cho anh, lại bị Sở Cảnh Hòa nắm chặt cổ tay cô.
Cô lập tức tiến đến bên người Sở Cảnh Hòa, dùng trán của mình để lên trán anh thử ấm, trong mắt tràn đầy lo lắng: "Không phải anh cũng bị bệnh đây chứ?"
Sở Cảnh Hòa tuy rằng khóe miệng căng thẳng, nhưng nhìn ánh mắt quan tâm của Tống Đại, thanh tuyến chậm lại một chút: "Không bị bệnh."
"Không nếm ra?" Tống Đại kinh ngạc, chẳng lẽ vị giác của anh thoái hóa? Nói chung chỉ có bị bệnh mới có thể ảnh hưởng ngắn ngủi đến vị giác của con người, ăn gì cũng cảm thấy không ngon. Tống Đại nhìn hắn: "Làm sao vậy?"
"Em biết không viêm dạ dày cấp tính, Cố Dực thượng thổ hạ tả như vậy mới đúng." Tống Đại nói.
"Tiểu Đại." Sở Cảnh Hòa nắm chặt cổ tay cô.
"Anh thật sự không có bệnh, không phát sốt... Cũng không viêm dạ dày cấp tính." Thanh âm Sở Cảnh Hòa rầu rĩ, mơ hồ còn lộ ra tủi thân.
Sở Cảnh Hòa buông tay nắm chặt thành quyền, như là đang đè nén cái gì, lại như là đang sợ hãi cái gì: "... Em và Cố Dực rất quen thuộc sao?"
Lông mi nhạt của Sở Cảnh Hòa run rẩy, cố gắng bình phục cảm xúc mãnh liệt trong lòng, lại càng trầm trọng giống như bị chặn một khối chì.
"Thì ra là như vậy." Sở Cảnh Hòa dần dần buông lỏng tay ra.
Tống Đại nói: "Kiếp trước cậu ấy là bạn của em, cũng là đồng đội của em, dị năng giả hệ lôi rất lợi hại, vào tận thế cũng là cậu ấy vẫn theo em cùng tìm tung tích của anh. Em cũng không nghĩ tới cậu ấy thế mà cũng ở trong tiểu khu này, bởi vì giao tình kiếp trước, em khẳng định không muốn cậu ấy gặp chuyện không may, hơn nữa nếu như có thể cứu cậu ấy, chúng ta vê sau cũng thu hoạch được một đồng đội tốt, tỷ lệ sống sót ở tận thế cũng sẽ lớn hơn chút."
Gân xanh mu bàn tay Sở Cảnh Hòa căng thẳng.
Dị năng giả hệ lôi, hiểu nhau quen biết, vẫn luôn đi cùng cô.
"Đúng vậy."
Kiếp trước bọn họ lại cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy sao? Khi anh không canh giữ bên cạnh Tống Đại, là Cố Dực thay thế vị trí của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT