Mưa to cả ngày, giông bão không hề có chút xu thế yếu bớt, chậm rãi đã nhấn chìm đến tầng 3, chủ nhà bị thiên tai ảnh hưởng càng ngày càng nhiều.
Bởi vì mất điện và mưa to, trời gân như không quá sáng, chạng vạng năm giờ rưỡi đã hoàn toàn tối.
Cho nên năm giờ tối Tống Đại và Sở Cảnh Hòa bắt đầu ăn cơm tối, cơm tối là một đĩa gà thái hạt lựu Cung Bảo, cua cay, vịt hầm nấm trà.
Hơn nữa mấy ngày nay trời mưa liên tục, thời tiết ẩm ướt lạnh lẽo, Tống Đại lại từ trong không gian lấy ra một ly trà sữa nóng Đậu Nhũ Ngọc Kỳ Lân, thỏa mãn ợ một cái.
"Anh cũng uống một ly nhé? Uống rất ngon." Tống Đại nói.
"Vậy sao? Nhưng anh khi còn bé rõ ràng rất thích ăn kẹo." Tống Đại mím môi, bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, từ trong không gian lấy ra một bao kẹo bí đao: "Này, nếm thử món này."
Thân kẹo vuông màu xanh nhạt bao bọc đường sương thuần trắng, thoạt nhìn tựa như bí đao.
Sở Cảnh Hòa nhìn thấy kẹo bí đao, lông mi khẽ run lên, một lúc lâu mới mở miệng: "Em còn nhớ chuyện khi còn bé à."
Tống Đại: "Đương nhiên, anh thích ăn kẹo bí đao nhất."
Tuy rằng sau khi Mạnh Vũ chết, không còn ai mua kẹo cho anh ăn nữa, nhưng Tống Đại có đôi khi sẽ dùng tiên tiêu vặt của mình mua kẹo ăn, sau đó chia cho anh và Sở Nha Nha.
Sở Nha Nha sẽ vui vẻ một ngụm ăn hết, mà Sở Cảnh Hòa sẽ quý trọng cắn từng miếng rất nhỏ, một viên kẹo có thể ăn rất lâu, giống như như vậy vị ngọt có thể vĩnh viễn dừng lại.
"Lúc trước em nấu mỡ heo, anh vì lấy nó an ủi em, nhớ không?" Tống Đại cười nói: "Rõ ràng mình cũng tiếc ăn, còn tặng cho em."
Nhắc tới chuyện khi còn bé, trên mặt Sở Cảnh Hòa có nụ cười nhàn nhạt.
"Hiện tại kẹo bí đao rất ít bán." Anh nói.
"Đúng là vậy, em phải chạy rất nhiều nơi." Tống Đại nhìn như oán giận, lại đưa kẹo bí đao đến trước mặt Sở Cảnh Hòa: "Cho nên em vất vả như vậy mới mua được kẹo, anh nể mặt ăn đi."
".. Được." Sở Cảnh Hòa cầm lấy một viên kẹo đường đặt ở trong miệng, vị ngọt tràn ra vị giác.
Loại độ ngọt này đối với Sở Cảnh Hòa hiện tại mà nói, có hơi quá mức ngọt ngấy, thế nhưng...
"Thế nào? Có phải vẫn là mùi vị khi còn bé không?" Tống Đại chờ mong hỏi. "Ừ, giống như trước kia." Sở Cảnh Hòa cúi thấp đôi mắt, ngưng mắt nhìn Tống Đại, khóe miệng nhếch lên độ cong nhợt nhạt.
Thùng thùng thùng - -
"Con của tôi bị sốt, tôi chỉ cân một viên thuốc hạ sốt, một viên là được, tôi có đồ ăn, bánh bích quy, bánh mì, tôi đều có thể cho các người, van cầu các người, giúp tôi đi, con của tôi sắp không được rồi!"
Ngoài cửa truyền đến giọng nữ lo lắng khóc nức nở, phá vỡ không khí trong phòng.
Tống Đại và Sở Cảnh Hòa liếc nhau, song song đi đến hướng cửa.
Ngoài phòng là một thai phụ ôm đứa bé, đứa bé khoảng ba tuổi, được thai phụ ôm vào lòng nhắm chặt hai mắt, tay cô ấy cầm một ngọn nến, dầu sáp hòa tan nhỏ vào tay thai phụ, rất nóng, nhưng thai phụ lại nắm chặt ngọn nến hơn.
Ánh nến lay động chiếu sáng đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, cô ấy trông như đang mang thai sáu tháng.
Hành lang trống rỗng, trong tiếng mưa gió thê lương và tiếng sấm khủng bố, tiếng khóc của cô ấy càng có vẻ cực kì bất lực.
Trong hành lang, Ôn Tiểu Tự được Ôn Cảng Sinh ôm thật chặt vào lòng, trong tay cô ấy nắm ba viên ibuprofen còn sót lại, đây là lúc trước cô ấy mua để trị đau bụng kinh.
Tiếng khóc của thai phụ khiến cô ấy nhớ tới người mẹ yêu thương mình, nhưng đây cũng là ba viên ibuprofen mà cô ấy và anh trai còn lại, nếu cho thai phụ, sau này bọn họ bị bệnh cũng chỉ có thể chờ chất.
Ôn Tiểu Tự nhắm chặt mắt, vùi đầu vào lòng Ôn Cảng Sinh, mà Ôn Cảng Sinh im lặng bịt tai cô ấy.
2801. Cố Chí Cao than thở, tuy rằng ông ta bị người Cát gia làm lạnh lòng, về sau cũng sẽ không cho Cát gia chút đồ ăn.
Nhưng con người ông ta làm việc chỉ cầu không thẹn với lương tâm, nếu như làm lại một lần nữa, ông ta vẫn sẽ lựa chọn ở thời kỳ đầu mưa to không suy nghĩ phân phát thức ăn cho mọi người, tận lực cứu người.
Nghe thai phụ ngoài cửa đau khổ cầu xin, Cố Chí Cao cực kì sốt ruột, phàm là ông ta có thuốc hạ sốt nhất định sẽ cho thai phụ mấy viên, nhưng vấn đề là ông ta không có thuốc hạ sốt.
Đúng lúc này, Tống Đại mở cửa đi ra.
Thai phụ tựa như thấy được ánh sáng, bùm một tiếng quỳ gối trước mặt Tống Đại: "Van cầu cô cứu con của tôi đi, đứa nhỏ đã sốt một ngày, thuốc hạ sốt chỗ tôi đều đã uống hết, tôi thật sự không có cách nào, tôi, tôi lấy bánh bích quy tới, đều cho cô, đều cho cô."
Thai phụ không ngừng rơi nước mắt, Tống Đại nâng cô ấy dậy.
Tuy rằng sau khi sống lại Tống Đại định ra quy củ cho mình là bo bo giữ mình, thế nhưng loại tình huống này, cô không làm thinh được, hơn nữa cũng là dưới tình huống chung quanh không có người mai phục, cô mới mở cửa phòng.
"Nhà tôi không có thuốc hạ sốt cho trẻ em, chỉ có thứ này, cô xem có dùng được không." Cô lấy từ trong túi áo ra một miếng acetyl cho thai phụ.
"Có thể, có thể, cám ơn cô." Thai phụ kích động nói, nến trong tay cũng không cần, muốn lấy bánh bích quy đưa cho cô.
"Không cần, cô mau về nhà đi, bên ngoài rất nguy hiểm." Tống Đại nhắc nhở.
Người phụ nữ mang thai gật đầu cảm kích, nhặt cây nến trên mặt đất lên: "Cảm ơn cô, thật sự cảm ơn cô, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp cô."
Nói xong thai phụ liền ôm đứa bé, mang thai sáu tháng, chậm rãi đi về phía nhà mình.
*
Thai phụ lúc gân đi có nói muốn báo đáp Tống Đại, cô vốn không để ở trong lòng, nhưng không nghĩ tới ngày hôm sau, thai phụ đã thực hiện hứa hẹn.
Cô ấy gõ cửa phòng Tống Đại, đứa nhỏ ngày hôm qua ở trong lòng cô ấy bệnh đến sắp ngất xỉu, hiện tại đã có thể nắm tay mẹ đi đường, bé trai tròn vo rúc vào bên người mẹ, trong tay còn câm một con búp bê cá mập nhỏ.
Khi Tống Đại mở cửa, cậu bé lập tức chào cô: "Chào chị."
"Miệng ngọt quá."
"Cảm ơn cô hôm qua đã giúp tôi, cơn sốt của Tranh Tranh đã không còn nhiều, trong nhà không có bao nhiêu đồ ăn, chỉ có trái cây nhỏ tôi tự trông đưa cho cô nếm thử." Trên mặt thai phụ tràn đầy nụ cười đã lâu không gặp, trong tay bưng một bát nhỏ bằng sứ trắng, trong bát đặt mấy quả cà chua nhỏ no đủ đỏ tươi, trên cuống xanh tươi ngưng tụ bọt nước, thoạt nhìn mềm mại ướt át.
Nếu ở trước ngày tận thế mấy quả cà chua bi bình thường không có gì lạ, nhưng ở dưới mưa to tận thế, loại hoa quả tươi mới hái này, quả thực chính là một loại xa xỉ.
Tống Đại hiển nhiên không nghĩ tới thai phụ sẽ hào phóng như vậy, nhưng cô trước đó đã trữ đầy đủ hoa quả, vì vậy chỉ tượng trưng cầm một quả cà chua nhỏ: "Cám ơn, tôi chỉ cần một quả là được, còn lại cho đứa nhỏ ăn đi, bổ sung vitamin."
Thai phụ thấy Tống Đại không nhận, còn tưởng rằng cô ngượng ngùng: "Không sao, tôi trồng rất nhiều cà chua trên ban công, cô có thể..."
Tống Đại trực tiếp nhét cà chua nhỏ trong tay vào trong miệng thai phụ, bịt miệng cô ấy lại.
Thật sự là người tâm tư đơn giản, gióng trống khua chiêng nói trong nhà mình trồng rất nhiều hoa quả, không phải đang nói cho người khác biết, tôi có rất nhiều đồ ăn, nhanh tới cướp của tôi sao?
Hơn nữa một thai phụ ôm đứa bé cầu thuốc vào đêm khuya, chứng tỏ cô ấy chín phần là một mình chăm con, hay lắm, càng dễ bị cướp.
Tống Đại dặn dò: "Đừng đi lung tung bên ngoài nữa, cô hiện tại rất nguy hiểm, mau dẫn con về nhà trốn, không được ra ngoài."
Thai phụ ồ một tiếng, dường như mới kịp phản ứng, lôi kéo Tranh Tranh tạm biệt Tống Đại.
"Đúng rồi, tôi là Giang Tĩnh Thủy, sau này cô có khó khăn gì có thể tới tìm tôi, có thể giúp tôi sẽ tận lực giúp." Cô ấy nói.
"Tôi tên là Tống Đại."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT