Trải qua đêm qua xảy ra chuyện kia, đám người Vương Mãnh không dám chạy đến lâu 28 gây sự, Tống Đại vui vẻ thanh tịnh.

Nhưng thanh tịnh không quá một ngày, sáng sớm, Tống Đại đã bị tiếng đập cửa râm râm đánh thức.

Hai người cô và Sở Cảnh Hòa hiện tại đều ngủ ở trên sô pha chặn cửa, vũ khí đặt ở trong tay, hơi có chút gió thổi cỏ lay đều có thể lập tức phản ứng lại.

"Cố Chí Cao ông ra đây cho tôi! Nhìn chuyện tốt ông làm đi!" Tống Đại xuyên thấu qua mắt mèo nhìn thấy là một bác gái trung niên đang đập cửa của cô, biểu tình nổi giận đùng đùng.

Phía sau bác gái còn đứng một lão đầu gầy gò, nam thanh niên mập mạp, một người phụ nữ bộ dáng bình thường, hẳn là chồng của bác gái, con trai và con dâu, đây là người một nhà cùng ra trận.

Tống Đại ngáp một cái, cách cửa nói với bác gái: "Bác gái tìm lầm rồi, nơi này là 2802. 2801 ở đối diện."

Nói xong, động tác đập cửa của bác gái trong nháy mắt dừng lại, vẻ mặt ngơ ngác.

Con dâu bác gái kéo cánh tay bác gái, vẻ mặt hoảng sợ: "Mẹ, chúng ta tìm lầm rồi, đây là nhà dám g.i.ế.c người."

Vẻ kiêu ngạo của bác gái lập tức biến mất, khách khí nói: "Xin lỗi, chúng tôi tìm lầm rồi, quấy râầy hai người nghỉ ngơi phải không, thật sự là ngại quá."

Nói xong bà ta xoay người lại đập cửa phòng 2801. vẻ mặt khôi phục lại vẻ kiêu ngạo lúc trước: "Cố Chí Cao, ông mau mở cửa, đừng trốn ở bên trong làm rùa đen rụt đầu."

Một lát sau, Cố Chí Cao mở cửa, nhìn người một nhà tức giận ngút trời trước mặt nghi hoặc nói: Bác Cát?"

Nhà bác Cát ở 201, là nhóm chủ đầu tiên bị ảnh hưởng bởi mưa to, vẫn luôn ở trong hành lang. Lúc trước lúc Cố Chí Cao phân phát thức ăn, biết tình huống một nhà bọn họ còn cố ý chia cho bọn họ nhiều hơn một chút.

"Ông còn không biết xấu hổ hỏi, đêm qua nhà chúng ta bị cướp ông có biết hay không?" Bác gái Cát chống nạnh hừ lạnh một tiếng, người nhà phía sau cũng là khuôn mặt không tốt mà nhìn chằm chằm ông ta.

"Là đám người Vương Mãnh kia sao?" Cố Chí Cao hỏi.

Bác gái Cát tức giận nói: "Không phải họ còn có thể là ai, nếu không do ông thì nhà chúng ta có thể bị cướp sao?"

"Nhà các bà bị cướp, tìm chúng tôi làm gì, chuyện này không liên quan đến chúng tôi." Cố Dực chắp hai tay sau lưng đi ra, trên mặt có một lớp băng mỏng. "Tôi hỏi ông lúc trước 802 nói mọi người lấy đồ ăn ra chia đều, để tất cả mọi người có ăn, không đến mức đói bụng, các người có phải không đồng ý hay không?"

Cố Chí Cao gật đầu: "Phải, nhưng chuyện này có liên quan gì đến việc mấy người bị cướp."

Bác gái Cát cắn răng hung tợn nói: "Cũng là bởi vì các người dẫn đầu không chia đều đồ ăn, đám người Vương Mãnh kia mới sẽ tới từng nhà cướp bóc, các người nếu sớm chút lấy đồ ăn ra, nhà chúng ta căn bản sẽ không bị cướp, đều là vì các người, tổn thất nhà chúng ta các người phải bồi thường!"

Lời nói thần kỳ này khiến Cố Chí Cao cả kinh không biết nói gì.

Cố Dực nhìn chằm chằm bác gái Cát hùng hổ dọa người, đôi mắt thâm thúy có hơi lạnh lẽo: "Mấy người thật sự điên rồi, lại tìm lý do này ỷ lại chúng tôi."

"Ha, cậu người này nói chuyện như thế nào, nói cho cậu biết hôm nay không cho đồ ăn, một nhà chúng ta sẽ ở lại nhà của cậu sẽ không đi!"

"Bác Cát tôi trước đây còn cho các người đồ ăn, thế nào mà các người chẳng những không nhớ chỗ tốt của tôi, ngược lại còn oán hận tôi?"

Bác gái Cát khinh thường nói: "Chỉ với chút đồ vật kia, đủ ai ăn, lão Cát các người còn thất thân làm gì!"

Bác Cát nháy mắt với phía sau, chồng con trai con dâu phía sau bà ta lập tức hiểu ý, câm theo túi lớn túi nhỏ hành lý muốn xông về nhà Cố gia.

"Tôi xem ai dám!" Cố Dực lấy ra con d.a.o đã sớm giấu ở phía sau, thiếu chút nữa đã bổ vào mặt bác Cát.

Bác Cát thét lên một tiếng, buông tay nắm cửa ra, các con trai con dâu phía sau cũng bị Cố Dực dọa sợ, nhao nhao lùi về phía sau, sợ d.a.o của Cố Dực c.h.é.m vào người mình,

Cố Dực nhanh tay lẹ mắt, lập tức khóa trái cửa lại.

Mọi người Cát gia chưa hoàn hồn lúc này mới phản ứng lại đã bị lừa, tiếp tục ở cửa chửi bậy.

"Ba, ba thấy rõ chưa, những người này không phải là bà con giúp đỡ lẫn nhau lúc trước." Cố Dực dựa vào cửa, thấp giọng nói.

Cố Chí Cao ngồi phịch trên sô pha, rất lâu không nói gì, yên lặng nghe người một nhà Cát gia bên ngoài chửi rủa ác độc.

Trong trận mưa to này, ông ta làm nhiều chuyện tốt như vậy, đạt được lại là kết quả như thế.

Người một nhà Cát gia mắng khó nghe lớn tiếng như vậy, lâu 23 nhất định nghe được, ông cũng từng chia thức ăn cho bọn họ, nhưng hiện tại thế mà không ai đứng ra nói một câu công bằng cho ông.

Một cỗ hàn ý chậm rãi bò lên sống lưng Cố Chí Cao.

Một nhà bác Cát ngoài cửa thay nhau chửi bậy mắng một giờ, mắt thấy Cố Chí Cao không hề có ý mở cửa, lúc này mới thu dọn bao đồ chuẩn bị rời đi.

Khi người nhà này mắng người Cố gia, lời nói muốn ghê tởm bao nhiêu có bấy nhiêu ghê tởm, nhưng hết lần này tới lần khác khi đi qua 2802 của Tống Đại, đặt chân cẩn thận từng li từng tí, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở dốc.

Bởi vì chuyện Vương Mãnh cướp bóc 2802 đã truyền khắp khu dân cư.

Vương Mãnh lúc ngụy biện nói trong nhà Tống Đại có rất nhiều đồ ăn, cũng đã cắm rễ trong lòng mỗi một chủ nhà.

Mỗi người đều âm thầm suy đoán, thức ăn nhà Tống Đại khẳng định nhiều hơn 2801 vô số lần.

Nhưng mà không ai dám đánh chủ ý lên Tống Đại, bởi vì sợ hãi.

Ai cũng không muốn mắt mình bị đ.â.m mù, lại càng không muốn mình bị c.ắ.t c.ổ m.á.u tươi chảy đầy đất.

Đêm đó đao nhọn của Tống Đại mặc dù đ.â.m vào trên người đám người Vương Mãnh, nhưng lại kinh sợ trong lòng mỗi một chủ nhà.

Cho nên bọn họ chỉ dám đánh chủ ý tới trên người Cố Chí Cao. Ai bảo ông ta dễ nói chuyện, ai bảo ông ta lúc trước cho thức ăn bây giờ lại không cho? Đối với người Cát gia mà nói, nhìn người Cố gia ăn ngon uống cay, so với mình nhịn đói còn khó chịu hơn.

Lần đầu tiên không có đồ ăn, bọn họ còn có thể lại đến lần thứ hai, lần thứ ba, đưa theo càng nhiều hàng xóm đến, đến lúc đó không sợ Cố Chí Cao không cho.

Chờ cả nhà bác Cát đi xa, Cố Chí Cao mới dám đứng dậy, xuyên qua mắt mèo nhìn cửa 2802đối diện đóng chặt, trên cửa chính còn để lại vết m.á.u đêm đó.

Ngay lúc đó ông ta chỉ cảm thấy Tống Đại ra tay quá ác độc, hiện tại ông ta mới hiểu được, đêm đó cách làm quyết đoán ngoan tuyệt của Tống Đại, lập uy ở trước mặt mọi người, tiết kiệm bao nhiêu phiên toái phía sau.

Người sắp hơn năm mươi tuổi, sống không bằng một cô gái nhỏ, Cố Chí Cao vừa hối hận vừa xấu hổ.

*

Tống Đại thật ra cũng luôn thông qua mắt mèo quan sát 2801. dù sao Cố Dực chính là đồng bọn kiếp trước của cô, lại là dị năng giả lôi điện tương lai, cô không thể nhìn Cố Dực gặp chuyện không may.

Cũng may cả nhà bác Cát thoạt nhìn ngang ngược không nói đạo lý, thật ra đều rất sợ chết, bị Cố Dực câm d.a.o bỏ chạy.

Tống Đại cũng yên tâm, đi theo Sở Cảnh Hòa bắt đầu rèn luyện thân thể trong phòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play