Đó là nụ cười không thể nào xuất hiện trên khuôn mặt Văn Thuật. Tim Từ Dung Xuyên đập thình thịch, không buông tay mà siết chặt lấy tay “Văn Thuật”, buông lỏng Từ Đán ở phía trước, một tay giơ súng lên nạp đạn, họng súng nhắm thẳng vào giữa trán "Văn Thuật".
Làm xong một loạt động tác này, anh mới mở miệng: “Anh là ai?"
"Văn Thuật" nheo mắt nhìn họng súng, vẫn mỉm cười, lớp ngụy trang sương mù lột dần từng lớp, đuôi rắn biến thành đôi chân, ngũ quan diễm lệ trở nên thanh tú, lộ ra khuôn mặt mà Từ Dung Xuyên đến chết cũng không bao giờ quên, mở lời bằng giọng điệu quen thuộc: "Hình như mỗi lần gặp nhau, Từ đội đều dùng súng chĩa vào tôi nhỉ?" Anh ta dừng lại hai giây, cong môi, nắm lấy họng súng: "Thực ra nếu suy nghĩ kỹ, giữa tôi và anh cũng không có thù hận sâu sắc gì. Chúng ta đã làm đồng nghiệp bao nhiêu năm nay, trước khi đi còn giúp anh có được sức mạnh tái sinh từ đứa con của Hư Vọng, cả hai cùng có lợi, không phải sao?"
... Đường Tô Mộc!
Vậy mà anh ta vẫn chưa chết! Hàm răng sau của Từ Dung Xuyên khẽ va vào nhau, không muốn nói một lời vô nghĩa nào với anh ta, ngón tay đã bóp cò.
Xương cốt mềm dẻo quấn lấy cơ thể anh ta từ phía sau, đầu xương chặn cờ lê, sau đó từng ngón tay của anh bị bẻ ra khỏi thân súng.
Hương thơm thoang thoảng không thể diễn tả bằng lời bao trùm lấy anh, thứ gì đó phía sau đã cách xa vô cùng, hơi thở dài phả vào động mạch cảnh mỏng manh của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT