Năm ngoái Văn Thuật một mình uống tới lúc tan tiệc nên có thể khẳng định anh ta là ngàn chén không say. Anh ta vòng tay qua vai Từ Dung Xuyên, cười nói: “Gọi anh một tiếng nghe xem nào?”
Văn Thuật vừa dứt lời, ánh mắt của Thẩm Sơn Thương và Từ Đán đều đổ dồn vào anh ta.
Văn Thuật hơi cứng đờ, ho khan một tiếng, liếc nhìn Thẩm Sơn Thương, thu tay lại cười ha ha: “Không thành vấn đề, bốn người chúng ta hợp thành một đội, đánh ngã tất cả mọi người ở nơi này!”
Nói xong, anh ta nắm lấy cánh tay Thẩm Sơn Thương lẻn vào đám người đang ăn tối. Từ Dung Xuyên nhìn hai cái đuôi rắn biến mất trong đám người, chưa kịp phục hồi tinh thần, anh đã tự hỏi: “Tại sao bọn họ đều thắt nơ ở đuôi? Một con màu trắng, một con màu đen. Đây có phải là phong tục của người rắn không?”
Từ Đán cười: “Ừ, anh nói đúng.”
“Hơn nữa Sơn Thương không phải là người Nhị Thương sao... Vì sao bị Văn Thuật cướp đi rồi?”
Từ Đán nói: “Không sao đâu, anh vẫn còn có em.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT