Chỉ Muốn Sinh Con Cho Vai Ác

Chương5


3 tuần


Hùng Nhập Phong rất vui vẻ, y muốn lập tức hồi âm cho cậu nhưng nhìn trái nhìn phải trong doanh trướng không thấy giấy bút, nếu muốn viết thư còn phải tìm quân sư.

Y lập tức vội vàng đi tới doanh trướng của quân sư, sau khi viết được hai chữ to như chó gặm thì quyết đoán để cho quân sư viết giùm mình.

Quân sư hỏi y muốn viết cái gì.

Hùng Nhập Phong nghĩ tới nghĩ lui: “Cứ viết ta ở trong quân doanh rất tốt, ta cũng rất nhớ em ấy.”

Vô cùng đơn giản trả lời lại mười mấy chữ, dù Hùng Nhập Phong rất muốn viết đầy tờ giấy nhưng chết sống cũng không nghĩ ra được muốn nói gì nữa.

Gửi thư đi rồi, y bắt đầu chờ mong phong thư tiếp theo.

Sau khi nhận được thư của cậu, y cảm thấy ngày tháng trong quân doanh càng khó qua hơn, thật sự y rất nhớ tức phụ của mình.

Nơi này truyền thư đi rất chậm, từ Kinh Thành đến Nam Cương mất gần ba tháng. Khi Tô Niên nhận được thư của y, trong lòng cậu cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng lại nhịn không được oán trách Hùng Nhập Phong chỉ viết cho cậu được có mấy chữ là hết. Theo như sự phát triển của thế giới này, qua một năm rưỡi nữa Hùng Nhập Phong sẽ khải hoàn về kinh, thôi thì cậu ráng nhịn một chút vậy.

Bây giờ Kinh Thành đã dần dần xuất hiện một vài món ngon chưa bao giờ có, nghe nói đều là từ trong hoàng cung truyền ra, không có gì bất ngờ thì vị Nam Phi đó đã xuyên hồn qua thế giới này rồi.

Chỉ tiếc lúc trước còn ở trong thôn vẫn chưa mang thai được, hiện tại không đoạt được khí vận nên cậu chỉ sợ Hùng Nhập Phong sẽ lại đi trên con đường vốn có.

Không có cách nào, không phải cậu không tin tình yêu của Hùng Nhập Phong dành cho cậu, chỉ là khí vận của thế giới rất khó hiểu, cho dù người có tình sâu bao nhiêu mà chỉ cần gặp gỡ 'đứa con của vận mệnh' thì đều sẽ bị hắn ta làm cho không còn lý trí.

Cùng lúc đó, việc làm cho cậu đau đầu chính là cha mẹ Tô gia giục kết hôn. Một năm rưỡi trôi qua, thân thể này của cậu cũng đã hơn 24 tuổi, ở cổ đại đã thuộc về người lớn tuổi độc thân. Ban đầu, Tô phụ Tô mẫu tìm mười bức họa nữ tử cho cậu chọn lựa, sau khi thấy cậu không thèm để mắt tới thì lại tìm mười bức họa nam tử.

Tô Niên sợ đến mức ở bên ngoài nửa tháng mới dám về nhà, cứ như thế, cha mẹ Tô gia cũng không dám đưa bức họa ra nữa, chỉ thỉnh thoảng hỏi hai câu 'Có người thích chưa?' 'Có thích cô nương/công tử nhà ai hay không?'.

Cậu toàn lấy cớ công việc bận rộn rồi từ chối.

Haiz, Đại cẩu hùng nhanh về đi chứ, cậu chỉ muốn làm phu nhân của tướng quân, cậu không muốn xem mấy thứ sổ sách rác rưởi này nữa đâu.

Lại qua hai năm.

Sau khi dùng bữa sáng, lão gia Tô gia gọi Tô Niên đang muốn ra ngoài về, mặt trầm xuống nói: “Tô Niên, tuổi con không còn nhỏ, đầu đông năm nay là sinh nhật 27 tuổi, những người cỡ tuổi như con trong Kinh Thành bây giờ, con cái đã đi học luôn rồi!”

Tô Niên bất đắc dĩ: “Cha, cha cũng biết tình trạng của con...”

Tô mẫu đúng lúc lên tiếng: “Nhi tử, nương cũng không phải muốn con tìm nữ nhân, nam nhân cũng được mà, chủ yếu nương sợ con vắng vẻ, không có ai bên cạnh con thôi.”

Thấy hai người đều lo lắng như thế, Tô Niên tính lại ngày thấy nam nhân nhà cậu cũng sắp về Kinh Thành, cậu nói: “Thật ra ba năm trước đây con đã có người trong lòng.”

"!" Tô mẫu nhanh chóng hỏi: “Là ai?”

Tô Niên liền kể lại chuyện cậu bị rơi xuống nước vào ba năm rưỡi trước, Tô phụ Tô mẫu cũng không biết cậu từng bị mất trí nhớ, chỉ tưởng là cậu có chuyện gì khác vướng chân. Bây giờ nghe vậy, hai vợ chồng già nghĩ mà thấy sợ.

Tô mẫu nghĩ tới gì đó, hỏi: “Con nói người đó, cậu ta còn sống chứ? Trên chiến trường đao kiếm không có mắt...”

Tô Niên cười cười: “Y rất tốt, chúng con có thư từ qua lại trong ba năm nay.”

Đối với người trong lòng của Tô Niên chưa từng gặp mặt, Tô phụ Tô mẫu cũng không yên tâm lắm, nhưng bọn họ vẫn tin tưởng ánh mắt của con trai mình.

Tô gia là một trạch viện lớn, hậu viện sẽ không nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng thế mà vào lúc này lại truyền đến tiếng khua chiêng gõ trống, có hạ nhân mang theo gương mặt vui vẻ tươi cười chạy vào: “Lão gia, phu nhân, đại thiếu gia, các tướng sĩ đánh giặc phương Nam vào thành!”

Tô Niên ngay lập tức chạy ra ngoài, trong lòng còn sầu não tại sao y về mà lại không thấy tin tức thông báo gì nên cậu không kịp đặt chỗ ở tửu lâu, lúc này đừng nói nhận ra ai là Hùng Nhập Phong, có lẽ cũng không thấy được mặt của các tướng sĩ nữa kìa.

Lần đầu tiên cậu cảm thấy Tô trạch quá lớn, từ hậu viên đi đến đại môn lại xa đến vậy, chờ đến khi cậu ra ngoài thì đã không thể thấy được tướng sĩ đi hàng đầu rồi.

Hùng Nhập Phong ngồi trên lưng ngựa, hai mắt nhìn thẳng phía trước, nếu không phải y đi đầu đại biểu cho thể diện của các tướng sĩ thì y đã nhìn xung quanh xem nương tử y có đang ở chỗ nào nghênh đón y hay không rồi. Một canh giờ sau, bọn họ xuống ngựa tiến vào hoàng cung.

Hùng Nhập Phong trực tiếp được Hoàng Đế phong làm nhất phẩm tướng quân, ban cho một tòa nhà lớn ở Kinh Thành cùng với ngàn lượng vàng bạc. Lần này, y lập công lớn đánh bại Nam Quốc, sau đó buộc bọn họ phải ký hiệp ước, mỗi năm phải tiến cống không ít vàng bạc châu báu, quốc khố nhất thời được lấp đầy làm cho tâm trạng của Hoàng Đế rất tốt, còn hỏi y muốn gì nữa không.

Hùng Nhập Phong là người cương trực thẳng thắn, trực tiếp nói ra việc muốn cưới Tô Niên.

Cũng may sau khi hạ triều, Hoàng Đế đưa người đến Ngự Thư Phòng rồi mới hỏi, nếu không thì đám lão thần cổ hủ trong triều nhất định sẽ lải nhải nói trong lòng của tân đại tướng quân này chỉ biết yêu với đương.

Hoàng Đế không có lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Hùng Nhập Phong, Tô gia không thể so sánh với các thương hộ khác. Bọn họ chính là nhà giàu bậc nhất chốn Kinh Thành, có tiếng nói nhất định trong Kinh Thành này, ngày thường quan viên nhìn thấy bọn họ cũng phải nể mặt ba phần. Chưa kể, 20 năm trước cũng có người trong Tô gia được gả vào cung, coi như cũng có nửa phần thân thích với ông ta nên hôn sự không phải nói định là định, cho dù ông ta là thiên tử thì cũng phải phái người đi qua tìm hiểu trước mới được.

Hùng Nhập Phong không được ban tứ hôn ngay cũng không thất vọng, Tô Niên thế nào cũng sẽ gả cho y thôi.

Lúc y ra khỏi cung cũng đã chạng vạng, phủ tướng quân vẫn chưa dọn dẹp xong, mấy ngày nay y đều phải ở khách điểm. Vào khách điểm, y nhịn không được hỏi thăm về Tô gia.

Đêm đen gió lớn

Người trong Tô gia đốt đèn tiến hành tuần tra hàng ngày thì thấy một cái bóng đen lóe lên đột nhập vào trong viện của đại thiếu gia.

Hắn cũng theo vào sân, sợ đại thiếu gia xảy ra chuyện gì, đang muốn gõ cửa thì phát hiện cửa mở ra.

"Thiếu, thiếu gia." Lần đầu tiên hạ nhân được tiếp xúc gần như vậy với đại thiếu gia. Có vẻ như thanh niên trước mặt vừa mới tắm rửa xong nên chỉ mặc áo trong, tóc ướt dầm dề tán loạn trên vai làm cả người cậu có vẻ đẹp vừa hỗn độn vừa ma mị.

Tô Niên nhìn hắn, giọng hơi gấp gáp: “Có chuyên gì à?”

“Vừa rồi hình như nô tài thấy có cái bóng...”

“Ngươi nhìn lầm rồi, ta muốn nghỉ ngơi, đêm nay không có việc gì thì đừng tới viện của ta.”

"A, dạ, được." Hạ nhân xách lồng đèn rời khỏi, hắn còn si ngốc nghĩ đại thiếu gia đẹp thật ấy.

Tô Niên đóng cửa lại, sau đó hấp tấp nhào vào lồng ngực của nam nhân bên cạnh: “Anh đã về rồi, em rất nhớ anh!”

Hùng Nhập Phong ngửi mùi thơm sau khi tắm xong của cậu, cả người tê dại, y 'ừ' một tiếng, sau đó ôm người đi vào bên trong.

Hai người đã xa nhau ba năm rưỡi, nói cái gì cũng kém với một trận làm tình mãnh liệt.

Không chỉ có Hùng Nhập Phong gấp mà Tô Niên cũng gấp, cậu vốn mới vừa tắm rửa xong, áo trong rất dễ cởi, hai ba cái là đã toàn thân trơn bóng nằm trên giường. Hùng Nhập Phong cũng gấp đến choáng váng nên làm rách cả quần áo của mình, y cũng mặc kệ ngày mai phải rời khỏi như thế nào, y đè lên người của thanh niên, nụ hôn nóng rực dừng ở trên môi đối phương.

"Ưm..." Tô Niên và y miệng lưỡi xoắn lấy nhau, đôi tay ngọc lung tung sờ trên vai y, hai người đều trần trụi, dương vật khó tránh khỏi chạm vào nhau. Khi gậy thịt dưới háng của y đụng vào cậu làm cho cậu run lên một chút, sau đó cậu duỗi tay qua nắm lấy.

Hùng Nhập Phong hừ một tiếng, y càng ôm cậu chặt hơn, càng dùng sức hôn cậu hơn.

Hai người hôn một hồi lâu mới đỡ thèm rồi tách ra, môi Tô Niên sưng lên, cậu thở hổn hển buồn đầu nói: “Em nghe nói quân doanh sẽ sắp xếp người chuyên để cho các tướng sĩ tiết dục, hơn ba năm nay anh chưa từng chạm vào người khác chứ?”

Đúng là trong quân doanh có quân kỹ nhưng Hùng Nhập Phong chưa từng đi qua đó, trong lòng y chỉ có một mình Tô Niên, cho dù hằng ngày có 'chào cờ' hoặc có ham muốn thì cũng chỉ vừa nhớ đến chuyện trước đây vừa dựa vào năm ngón tay cô nương để giải quyết.

Y lắc đầu, nói: “Anh không làm chuyện gì có lỗi với em hết, nơi này chỉ cho em xài thôi.”

Trái tim của Tô Niên như có thứ gì được lấp đầy, cậu nói 'Tên ngốc', sau đó đẩy người qua một bên, trong ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, cậu cúi đầu thò lại gần liếm dương vật.

Nói đến khẩu giao, cậu cũng chỉ mới làm ba lần, nhưng 'thứ đó' của Hùng Nhập Phong ăn rất ngon, vừa thô vừa thẳng, quy đầu no đủ mượt mà, nhìn vừa xinh đẹp vừa khiến cho người ta sợ hãi.

"Ư... Anh cũng sờ em đi, nếu không lát nữa vào không được." Tô Niên vừa liếm mút vừa dùng cặp mắt phượng ướt át nhìn y.

Sao Hùng Nhập Phong có thể từ chối yêu cầu của tức phụ được, lúc này dương vật của y đã cứng đến nỗi muốn nổ tung, hận không thể lập tức cắm vào trong người Tô Niên để chịch một trận, nhưng Tô Niên cam tâm tình nguyện ăn dương vật của y làm y rất vui vẻ nên y tình nguyện chịu đựng tính dục chứ không muốn bỏ lỡ.

Y thở hồng hộc như trâu, đôi tay hàng năm cầm binh khí vừa dài vừa thô ráp, ngón trỏ đâm vào lỗ hoa xoay vài cái, chơi cho nó ra chút nước thì cắm vào.

Ngón tay y có vết chai sần, vừa dày vừa cứng, còn có góc cạnh, đóa hoa nhạy cảm của Tô Niên lập tức đạt được cơn sướng bắt đầu dùng sức co rút đè ép.

Hùng Nhập Phong không ngờ Tô Niên lại chặt như thế, tựa như về lại ngày hai người vừa mới khai trai, y như sợ một lát nữa mình sẽ không đâm vào được nên ngay tức khắc dùng ngón tay nhanh chóng đùa giỡn thọc ra thọc vào âm hộ của Tô Niên.

Ban đầu, Tô Niên còn tập trung khẩu giao cho y, nhưng sau đó Hùng Nhập Phong đút thêm ngón tay vào. Vốn tay y lớn hơn so với người bình thường, hai ngón tay lúc này thọc vô gần như đã bằng với kích cỡ dương vật của nam nhân bình thường, tốc độ ra vào lại rất nhanh, chỉ riêng ngón tay đã khiến cho Tô Niên muốn mất hồn.

Tô Niên không ăn dương vật nữa mà vùi đầu giữa háng y rên ư ư a a', mông càng nâng càng cao, cuối cùng chu đít lên, dương vật bắn tinh, bướm dâm phun ra một dòng nước. Lúc Hùng Nhập Phong rút ngón tay ra thì ngón tay đã ướt không nỡ nhìn, ngay cả vết chai sần cũng bị nước dâm ngâm mềm.

Thanh niên còn thở phì phò, gậy thịt của Hùng Nhập Phong vẫn còn cứng rắn, y bế cậu lên, tách hai chân của cậu ngồi lên trên người mình rồi đỡ dương vật nhắm ngay lỗ hoa vừa mới lên đỉnh mà đâm vào. Cách xa nhau đã lâu, y chỉ ước gì toàn thân trên dưới của Tô Niên đều nhuốm đẫm mùi của chính mình, bởi vậy y dùng chút lực thọc xuyên – tử cung nhiều năm chưa được thăm hỏi trực tiếp bị đâm mở, quy đầu to như trứng gà thẳng tắp nhét vào lòng tử cung, Tô Niên không rên được một tiếng nào, miệng cậu há to như sắp chết đến nơi.

Hùng Nhập Phong thật sự nhịn không nổi, y cũng mặc kệ dáng vẻ như đi vào cõi tiên của Tô Niên lúc này mà bóp eo cậu thọc mạnh như máy đóng cọc, chín nông một sâu, rút ra chưa bao nhiêu lại đâm vào, miệng tử cung luôn bị dương vật đùa giỡn, âm hộ dâm đãng chỉ có thể theo phản xạ xoắn chặt lấy đồ vật đang tác oai tác quái với nó.

Nhiều năm chưa làm nên y không định nhịn không bắn, y qua loa bắn ra dòng tinh đầu tiên vào trong cơ thể của Tô Niên trước.

Sau khi bị bắn vào trong, Tô Niên mới khó khăn hoàn hồn, cậu thở hổn hển oán giận nói: “Suýt chút nữa bị anh thọc chết rồi.”

Hùng Nhập Phong xoa xoa mông cậu, dương vật còn đang xuất tinh, mấy năm nay y đã tích cóp rất nhiều, ước gì có thể bắn hết tất cả cho Tô Niên, làm cho cậu mang thai ngay vào ngày mai.

Chiếc giường làm từ gỗ đỏ nhanh chóng lung lay, trong phòng lại tràn ngập tiếng rên rỉ khiến cho người ta đỏ mặt tai hồng, không biết qua bao lâu, Tô Niên run rẩy xuống giường, cậu lảo đảo đi về phía bàn tròn bên kia.

Hùng Nhập Phong với dương vật lớn đi theo, y cho rằng Tô Niên bị y chịch đến chịu không nổi, ai ngờ sau khi cậu nằm sấp lên bàn thì giơ tay vòng ra phía sau, chủ động tách ra âm hộ sưng đỏ dính đầy tinh dịch của mình.

Thì ra là muốn đổi chỗ bị chịch.

Hùng Nhập Phong đi qua, quy đầu đập vài cái vào cửa lỗ hoa, sau đó thẳng lưng cắm vào.

Chờ đến khi ngọn nến trên bàn sắp cháy hết thì hai người mới coi như xong, âm hộ của Tô Niên còn ăn gậy thịt của Hùng Nhập Phong, cậu sướng rơn nằm trên người y.

"Anh đừng đi." Tô Niên sắp ngủ cũng không quên dặn dò: “Buổi sáng bọn họ sẽ không tùy tiện vào phòng em, anh ngủ với em đến sáng mai rồi hẵng đi.”

Hùng Nhập Phong nghĩ thầm, chỉ cần Tô Niên không đuổi y đi thì y cũng sẽ mặt dày ăn vạ chỗ này, một phút cũng không muốn rời khỏi cậu.

Ôm suy tính nào đó, y cũng không rút dương vật của mình ra mà lại tiếp tục thọc vào, làm cho thứ đó của y chôn càng sâu thêm.

Chờ anh cầu hôn nhé.

Tô Niên ít khi ngủ đến mặt trời lên cao mới rời giường, đặc biệt là khi thấy Hùng Nhập Phong nghiêm trang làm đệm thịt cho cậu thì tâm trạng của cậu càng tốt hơn.

Mặc dù đêm qua có ánh nến nhưng cậu cũng chưa nhìn kỹ nam nhân nhà mình, bây giờ trời đã sáng thì mới phát hiện trên người đối phương đầy rẫy những vết sẹo lớn lớn bé bé.

"Có đau không?" Ngón tay mảnh khảnh của cậu mơn trớn những vết sẹo đó, Hùng Nhập Phong chỉ cảm thấy ngón tay của cậu như mang theo lửa, những chỗ bị cậu sờ qua vừa nóng vừa ngứa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play