Chỉ Muốn Sinh Con Cho Vai Ác

Chương4


3 tuần


Chỉ có Tô Niên có thể cảm nhận được sự sung sướng mà dương vật của nam nhân mang lại cho cậu, côn thịt thô tráng của y nhồi đầy âm đạo của cậu, quy đầu mượt mà nhiều lần khuấy tử cung, thậm chí cậu có thể cảm nhận được tử cung nhỏ bé của mình bị đâm đến biến dạng.

Cậu sướng tới mức không nói nên lời, chỉ có thể há miệng thở dốc yêu kiều rên rỉ, đồng thời phía dưới chảy ra nước dâm làm cho chỗ đang kết hợp nhớp nhớp nháp nháp. Cậu càng sướng thì càng ngứa, dẫn đến vì để bớt ngứa mà càng nhấp với tốc độ nhanh hơn.

Thể lực của cậu kém hơn Hùng Nhập Phong, mới trải qua một nén hương với kiểu vận động kịch liệt này đã làm cậu mệt đến xụi lơ trên người của nam nhân, hơi thở nóng rực phả vào bả vai của Hùng Nhập Phong, Hùng Nhập Phong ôm cậu bắt đầu dùng lực eo nhanh chóng thọc lên.

Giọng của Tô Niên đột nhiên lớn hơn nữa, cậu theo bản năng muốn thoát ra nhưng thân thể đã bị y gắt gao nắm chặt nên chỉ có thể bị bắt ôm lấy Hùng Nhập Phong, sau đó lại vừa khóc vừa bị tiếp nhận trận làm tình mãnh liệt.

Thân người của cậu nhỏ nhắn, Hùng Nhập Phong chỉ cần một bàn tay là có thể ôm chặt lấy cậu, còn lại tay kia, y nổi lên ý xấu nắm lấy viên đậu không chịu nổi kích thích kia.

Tô Niên run rẩy: “Đừng, đừng mà...Ư...”

Cậu giống như con tôm cong người lên, đôi tay cào ra từng vệt đỏ trên lưng y.

Âm để đáng thương bị Hùng Nhập Phong xoa xoa nắn nắn, vốn đang là hạt đậu tròn dẹp nho nhỏ vừa bị nắn vừa bị kéo làm cho hạt đậu sưng lên, lớn hơn gấp hai lần so với ban đầu.

Hùng Nhập Phong đang chơi cậu ngon lành, y bỗng cảm giác có một dòng nước ấm chảy xuống tay mình, y không thể tin nổi nhìn Tô Niên, nương tử của y bị chơi ra nước tiểu.

Tô Niên còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, cậu chỉ cảm thấy chưa bao giờ mình bị chịch sảng khoải đến vậy, gần như muồn đắm chìm trong vô hạn sung sướng này.

“Ô... Đại cẩu hùng...”

Lúc này, Hùng Nhập Phong đã cởi bỏ vẻ quê mùa khờ khạo, trong mắt là sự xảo quyệt chưa từng có: “Nương tử, em tiểu rồi.”

"Em tiểu...?" Tô Niên chớp chớp mắt.

Hùng Nhập Phong giơ lên tay phải ướt đẫm của mình: “Anh chơi hạt đậu phía dưới của em, chym nhỏ của em liền tè ra.”

"Hức..." Mất mặt quá đi, tự dưng tè ra, nhưng sướng thật sự.

"Chơi nó tiếp đi anh." Tô Niên kéo tay y đặt trên bộ phận sinh dục của mình, vừa bị chịch vừa bị chơi dương vật và âm đế thật sự quá thoải mái.

Hùng Nhập Phong thấy vẻ dâm đãng này của cậu thì tinh trùng lên não, y bất chất yêu cầu của Tô Niên, trực tiếp đè cậu ngã ra giường, dưới háng dùng sức, dương vật 'phộc' một cái như muốn đâm hư cậu luôn.

"Ưm a a a a..." Tô Niên không rõ vì sao đột nhiên nam nhân bạo phát, cậu muốn xin tha nhưng hễ há miệng ra chỉ toàn là tiếng kêu dâm vô nghĩa.

Hùng Nhập Phong thấy cặp vú hơi nhô cao lắc lư của cậu, y nghĩ sẽ không thể gặp lại nó trong một thời gian dài nên lập tức cúi đầu liếm toàn bộ ngực cậu, giống như chó hoang đánh dấu lãnh địa của mình làm dính đầy nước miếng, sau đó mới cắn hút đùa bỡn một viên đầu vú.

Không biết qua bao lâu, Tô Niên cảm thấy tốc độ của Hùng Nhập Phong lại nhanh hơn: “Anh, anh muốn bắn?”

Hai chân thon dài của cậu kẹp chặt eo của y: “Bắn vào đi, bắn đầy tử cung của em đi ưm...”

Cậu còn chưa dứt lời, Hùng Nhập Phong liền thọc vào liên tục một trận rồi xuất tinh, y vừa bắn vừa đâm vào sâu hơn nữa, đâm cho Tô Niên đang ở giữa giường đến tận đầu giường, bị y vòng lại một chỗ nhỏ hung ác thụ tinh.

Lần này chắc sẽ có thai rồi chứ? Tô Niên lòng đầy kỳ vọng, cậu ôm Hùng Nhập Phong rồi hưởng thụ dư vị lên đỉnh.

Có thể nói Hùng Nhập Phong công lực tràn đầy, không lâu sau lại cứng lên trong thân thể Tô Niên, Tô Niên còn nhớ y nhớ thương lỗ hậu của mình nên lập tức lẳng lơ nhếch mông lên, bẻ ra cánh mông lộ ra lỗ hậu đang thèm khát.

Thậm chí Hùng Nhập Phong không cần khuếch trương cho cậu, dương vật để ngay lỗ hậu thong thả đâm vào.

“Phía sau của nương tử cũng rất sướng.”

Tô Niên thở hổn hển nói: “Anh nhớ bắn vào phía trước là được.”

Hùng Nhập Phong lại bị kích thích đè cậu bắt đầu một vòng vận động mới.

Hai ngày nay quả thực cực kỳ dâm dục, Tô Niên vẫn luôn quấn lấy đòi hỏi Hùng Nhập Phong, cho dù âm hộ đã sưng hồng, chạm vào một chút đã đau nhưng cậu vẫn kiên trì tách ra môi âm hộ, dùng lỗ dâm rù quến nam nhân thọc vào.

Hùng Nhập Phong cũng từng từ chối nhưng Tô Niên luôn ra vẻ 'Anh không chịch em em sẽ khóc cho anh xem', cuối cùng đến khi bộ phận nào đó của Tô Niên thật sự không thể chịch được nữa thì dù cậu có ỉ ôi cỡ nào, Hùng Nhập Phong cũng không chịu chạm vào cậu nữa.

Lúc này Tô Niên mới lẩm bẩm lấy một cái nút gỗ trong tủ đầu giường ra, ở trước mặt nam nhân nhét vào âm hộ chứa đầy tinh dịch của mình.

"Tinh dịch qua một ngày là bị mất tác dụng rồi, hy vọng có thể mang thai." Tô Niên sầu bi nói.

Hùng Nhập Phong vừa cảm động vừa đau lòng: "Không sao, chúng ta mới thành thân có hai tháng, không cần gấp gáp có con." Y cũng chỉ mới mười tám, còn trẻ tuổi, Ngân Triều chưa bao giờ sợ Nam Quốc, nếu chiến sự thuận lợi thì khoảng chừng hai năm là có thể trở về.

Tô Niên không nói gì, dựa theo vai trò nhân vật, bây giờ cậu vẫn còn trong tình trạng mất trí nhớ, ngoại trừ tên thì cái gì cũng không nhớ nổi, dĩ nhiên cũng không biết tuổi tác thật sự của mình. Nhưng theo giao diện trên hệ thống thể hiện thì thân thể này đã 23 tuổi, ở cổ đại đã thuộc về loại con cái đã có thể đi mua nước tương được rồi.

Bên cạnh tuổi tác còn có dấu ngoặc, trong đó ghi 'dễ có thai', hai chữ này được treo bên cạnh độ tuổi chứng tỏ là có quan hệ tới tuổi tác, có khả năng nếu quá độ tuổi này thì cậu sẽ khó sinh.

5

Đâu ai biết được thể chất 'dễ có thai' này sẽ kéo dài đến bao nhiêu tuổi chứ? Theo như ông bà ta tính 50 tuổi đã là tuổi già, vậy thì cậu mang thai ở độ tuổi này cũng đã là sản phu tuổi cao rồi.

“Còn lại nửa ngày, để em nấu một bữa cho anh.”

Hùng Nhập Phong đi theo vào, nói: “Gà trong nhà cứ tùy tiện nấu, em không cần bạc đãi mình, muốn ăn thịt thì cứ giết, nếu không biết giết thì nhờ nhị thúc nhị thẩm cách vách dạy em. Còn ruộng vườn gì đó em cứ mặc kệ nó, sống chết mặc cho số phận đi. Hộp ở đáy giường em cũng biết rồi, trong đó là tiền anh tích cóp mấy năm nay, em thiếu cái gì thì mua cái đó, đừng tiết kiệm...”

Tô Niên thấy y cứ bô lô ba la liền quay đầu lại hôn miệng y.

Hùng Nhập Phong muốn mở miệng nói chuyện thì sẽ bị cậu hôn một cái, trong lúc nhất thời hai người day dưa với nhau.

Hùng Nhập Phong che miệng lại, rầu rĩ nói: “Anh không nói nữa, em nấu ăn đi.”

Tô Niên thấy y không vui, mềm lòng dỗ y: “Anh nói gì em đều biết rồi, anh thấy đó ngày thường em lười muốn chết, sao có thể bạc đãi bản thân mình chứ? Thay vì nói mấy thứ này thì không bằng nói anh thích em nhiều đến thế nào đi.”

Hùng Nhập Phong nhìn cậu: “Anh thích em.”

"Ừ, em cũng thích anh." Tô Niên cầm dao 'cạch cạch cạch' xắt rau.

“Anh thích em.”

“Em cũng thích đại cẩu hùng.”

Cho đến khi thức ăn được nấu xong bưng lên bàn, Tô Niên ôm mặt Hùng Nhập Phong: “Chúng ta thích lẫn nhau, đúng không?”

“Ừm...”

Tô Niên thở phào, trong khoảng thời gian ở quân doanh này chắc đại cẩu hùng sẽ luôn nhớ về cậu, sau này nếu đến kinh thành dạo phố quen biết cái tên Nam phi kia thì hẳn là sẽ không dễ dàng yêu người khác nhỉ.

Ngân Triều giàu có, quốc khố đầy ấp, sau khi trưng binh cũng sẽ đưa một lượng bạc cho mỗi hộ gia đình có người gia nhập quân doanh, trong cái thôn quê này, một lượng bạc đã là thu nhập của một nhà bình thường.

Chuyện này được coi là chuyện tốt đối với thôn dân nơi đây, tuy rằng đi mất một nam nhân nhưng có số bạc này thì cũng sẽ không cần lo lắng cho đến mùa hè năm sau.

Hùng Nhập Phong muốn lấy số bạc đó cho Tô Niên, kết quả bị cậu lấy ra một túi tiền với đường may cực kém rồi bỏ vào đó.

Nhìn đường chỉ là biết Tô Niên đã phải tự làm suốt đêm.

Tô Niên nhét túi tiền vào trong lòng bàn tay của Hùng Nhập Phong, lưu luyến nói: “Anh cầm chút tiền này đi, em nghe nói trong quân doanh có người có thể viết thư giùm, cần phải tiêu tiền, nếu anh nhớ em thì viết thư cho em nhé.”

Nghe cậu nói vậy, Hùng Nhập Phong cũng không băn khoăn nữa.

Trong thôn nhiều hộ dân nhưng chỉ có hai người bọn họ là phu thê mới cưới, những người khác hoặc là đưa cha hoặc là đưa trượng phu hoặc là đưa nhi tử, tuy rằng luyến tiếc nhưng cũng không dính nhau như vậy. Cuối cùng, một đám người nhìn Tô Niên lôi kéo Hùng Nhập Phong cẩn thận dặn dò, còn ở trước mặt mọi người để lại vài nụ hôn trên mặt Hùng Nhập Phong.

“Ui cha.”

Không biết ai kêu lên, Tô Niên tỉnh táo lại, nhỏ giọng nói: “Nhớ chăm sóc bản thân mình đó.”

“Ừm.”

Hùng Nhập Phong theo người trong quân doanh rời đi, sau khi ra khỏi thôn lập tức có người đi tới nói chuyện với y: “Nam thê của ngươi tốt với ngươi quá.”

"Ừ." Hùng Nhập Phong cũng cho là đúng.

“Hai người vừa mới thành thân à?”

“Thành thân hơn hai tháng.”

Người nghe có chút thổn thức, mới vừa thành thân đã bị trưng binh, mới ở chung hai tháng, ai biết sau khi trở về lão bà có đi theo người khác hay không?

Người này nhớ lại bề ngoài xuất sắc của người thanh niên đó, hắn cảm thấy chưa đầy nửa tháng sẽ có người thừa dịp Hùng Nhập Phong không ở nhà mà dụ dỗ cậu.

Hắn chỉ là nghĩ chứ không dám nói vậy với Hùng Nhập Phong, sau đó chỉ cười cười rồi chạy đến nơi khác.

Tô Niên không gặp mấy chuyện tào lao đó, ngày tháng cứ thế dần trôi qua, chỉ là trong nhà không có Hùng Nhập Phong nên cậu ở thôn trang nhỏ bé này thật sự vừa cô đơn vừa buồn tẻ.

Nguyên thân nhiều năm qua vẫn chưa hồi phục trí nhớ, cứ thế ở lại thôn nhỏ mất ba năm, Tô Niên cũng không có ký ức của nguyên chủ trước kia, nhưng cậu biết hướng đi của thế giới này nên trước tiên 'hồi phục trí nhớ' cũng không phải không thể.

Cậu cố nén sự cô độc quạnh quẽ ở một mình nửa năm, cuối cùng vào một ngày nào đó đầu xuân 'hồi phục' trí nhớ.

Cậu không đột ngột rời đi, một là sợ thôn dân hiểu lầm, hai là sợ Hùng Nhập Phong gửi thư về tìm không thấy cậu.

Thế giới phát triển có nhắc qua thân phận của Tô Niên, khi cậu mất tích thì quản gia cùng đi với cậu đã trụ lại một năm trong thị trấn gần đó, vì để tìm Tô Niên mà quản gia đã đi qua rất nhiều thôn làng nhưng lại bỏ lỡ thôn này.

Tính toán thời gian, hiện giờ quản gia vẫn còn ở trấn trên.

Tô Niên cách ngày đi khách điểm ở trấn trên tìm được quản gia, một phút cậu cũng không muốn ở lại thôn quê hẻo lánh mà không có Hùng Nhập Phong này. Trưa hôm đó, cậu mang theo quản gia trở lại thôn nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho Lý Nhị thẩm ở cách vách rồi trả cho bà hai lượng bạc, hy vọng sau khi Hùng Nhập Phong về thì nhờ bà báo lại với y đến Tô gia ở Kinh Thành tìm cậu.

Cậu còn gửi năm mươi lượng vào tiền trang của trấn trên, để phòng trường hợp Hùng Nhập Phong không có lộ phí lên Kinh Thành. Có điều dựa theo sự phát triển của thế giới này, Hùng Nhập Phong sẽ trực tiếp hồi kinh thụ phong, nên năm mươi lượng này sẽ không cần dùng đến.

Mặc dù không dùng, nhưng vẫn cứ ra vẻ trước đã.

“Hùng đô sứ, có thư!”

Nam nhân cường tráng đang chà lau bội kiếm dính máu trong doanh trướng của mình, trong vòng một năm nay y đã lập rất nhiều chiến công, hoàng đế đã phong cho y là đô sứ, ngay cả tướng quân trong doanh trại đều nói khi nào kết thúc chiến sự thì y sẽ được Hoàng Thượng phong làm phó tướng trở lên.

Nghe thấy mình có thư, y lập tức đứng lên bước nhanh qua đoạt lấy lá thư.

Một năm nay, y đã học được một ít chữ từ quân sư nên bây giờ không cần dựa vào người ngoài, tự mình đã có thể xem hoàn chỉnh một bức thư.

Thân gửi Nhập Phong:

Anh đi được nửa năm thì em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện từ trước đến giờ. Em là trưởng tử Tô gia ở Kinh Thành, sợ người nhà lo lắng nên đã hồi kinh. Trong Kinh Thành, em nghe được rất nhiều chuyện về anh, anh được Thánh Thượng phong làm Đô Sứ. Lúc trước, em không biết phải nói chuyện chúng ta đã thành thân cho người trong nhà như thế nào, sợ bọn họ không tiếp nhận anh, hiện giờ anh đã là quan tứ phẩm, nếu anh cầu hôn chắc chắc cha nương em cũng sẽ không cự tuyệt. Một năm này, em rất nhớ anh.

Tô Niên.

Chữ viết trong phong thư này thon mảnh thanh lệ, có mấy câu mực viết rất đậm, y có thể tưởng tượng được dáng vẻ Tô Niên ngồi ở án thư tỉ mỉ viết thư cho mình.

Bức thư không dài, lúc viết Tô Niên đã suy nghĩ rất nhiều, quá mức thân mật thì không viết xuống được, cuối cùng hóa thành một câu 'Em rất nhớ anh'.

Thấy câu Tô Niên nói đã hồi phục trí nhớ, trong lòng Hùng Nhập Phong nháy mắt căng thăng lên, y biết rõ sự chênh lệch giữa mình và Tô Niên, lúc trước cứu cậu thì cũng đã lờ mờ đoán được thân thế của cậu không tầm thường. Tô gia ở Kinh Thành, thỉnh thoảng trong lúc uống rượu y có nghe tướng quân nhắc tới một hai lần về Tô gia, chủ yếu dùng hai từ 'có tiền' để hình dung. Khi đó tướng quân còn nói đại thiếu gia Tô gia cực kỳ tuấn mỹ, phong độ nhẹ nhàng, trong Kinh Thành có không ít người ái mộ. Thì ra lại là tức phụ của mình…

Bất quá dòng thư kế tiếp làm y yên lòng lại, sự vui vẻ không kiềm được dâng lên, tức phụ đã hồi phục trí nhớ kêu y đi tới nhà cầu hôn, còn nói nhớ y.

Vẻ mặt của người truyền thư như bị táo bón nhìn y, cái tên mặt lạnh to như voi lại có thể nở nụ cười khờ khạo như thế. Cảm giác như con chó lớn sắp cắn chết ngươi, sau khi ngửi ngửi mùi trên người ngươi thì đột nhiên làm nũng tại chỗ. Nghĩ đến đó thôi đã thấy sợ hãi rồi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play