[Xuyên Thư] Ta Là Đường Muội Của Nữ Chủ

Chương 5: Hai người đệ đệ


3 tuần


“Tạ ơn nãi nãi.” Cố Linh nhận bát, thổi phù phù vài cái, vội vàng ăn.

Bụng của nàng thật sự rất đói, đầu bị đạp đến mức chảy máu, thân thể còn có chút yếu, đầu chỉ cần cựa quậy vài cái thoi là rất đau, cảm thấy cả người chấn động.

“Nãi nãi, chờ về sau nếu con kiếm được tiền, nhất định hàng ngày sẽ hấp trứng cho người ăn.”

Cố nãi nãi vừa nghe, hai mắt đều đỏ: “Ngoan Bảo của bà, nãi không thích ăn trứng hấp, tất cả đều cho Ngoan Bảo ăn.”

“Gạt người, làm gì có ai không thích ăn trứng hấp chứ.” Lúc Cố Linh nói chuyện, mang theo sự xinh đẹp đáng yêu của nguyên chủ, nàng căn bản không cần phải bắt chước.

Lại nói tiếp, sau khi cô xuyên thư, trừ việc không thừa kế đầu óc ngốc bạch ngọt của nguyên chủ, mặt khác đều có thể sinh ra cộng minh. Đối với cả người Cố gia có cảm tình, những lời nói và việc làm của chính mình trước đây.

“Tỷ tỷ, chúng ta trở về rồi ...”

Trong viện lại vang lên thanh âm của hai nam hài, tiếp đó hai nam hài này chạy vào phòng Cố Linh. Người cao nhất chính là đại đệ của nguyên chủ, Cố Sâm năm nay mới mười tuổi, thấp hơn một chút là nguyên chủ Nhị đệ, Cố Mộc năm nay sáu tuổi.

Cả hai đứa trẻ đều có đôi chân lấm lem, nhưng nụ cười trên môi đều rạng rỡ.

Cố Sâm cùng Cố Mộc dừng lại những gì họ định nói, họ di chuyển mũi, và ánh mắt của họ vô thức bị thu hút bởi chiếc bát trong tay Cố Linh.

Hai huynh đệ liếm liếm môi, Cố Sâm còn tốt hơn, dù sao đã mười tuổi, có thể khắc chế, nhưng là Cố Mộc mới sáu tuổi, căn bản không khắc chế được, nhưng hắn lại không dám lầm ẫm ĩ muốn ăn, từ nhỏ hai người đã được nãi nãi giáo dục, không thể tự tiện đoạt đồ vật của tỷ tỷ, tất cả thứ tốt đều phải để lại cho tỷ tỷ, hai người sớm đã bị Cố nãi nãi tẩy não.

Mà đối với việc này, phu thê Cố lão nhị cũng không có ý định sửa đúng, thứ nhất ở trong lòng bọn họ, Cố Linh, Cố Sâm, Cố Mộc đều là hài tử của bọn họ, ba đứa trẻ đều rất tương thân tương ái. Thứ hai, bọn họ thường ngày cũng bận rộn, không phải đi ra ruộng thì chính là trấn trên, hoặc là núi, không có thời gian trông non con cái, làm gì có thời gian để ý Cố nãi nãi đã tẩy não hai người như thế nào?

Cố Sâm thu hồi ánh mắt: “Tỷ, đệ và tiểu đệ đều bắt cho tỷ, ngày mai sẽ để cho nãi nấu cánh cá cho tỷ uống.” Nguyên lai hai huynh đệ nhân lúc xế chiều đi bắt cá.

Buổi trưa tỷ tỷ bị đạp vào đầu, còn chảy máu, bọn họ đi bắt cá cho tỷ tỷ đến bồi bổ thân thể.

Đào Thủy thôn là một thôn nhỏ, cả thôn còn tính qua tính lại còn chưa được một trăm hộ gia đình, nhưng dù cho người có ít hơn nữa, thì cá trong sông cũng không đến lượt để cho hai tiểu tử choai choai bắt được.

Cố Mộc nghe được lời ca ca nói, cũng lớn tiếng nói: “Tỷ, chúng ta bắt được ba con cá, ba con nha.” Tiểu nam hài vươn ba con cá nhỏ xíu ra.

Cố Linh nhìn xem, không nhịn cười được.

Kiếp trước nàng không có anh chị em gì cả, là con gái một, tuy rằng nàng không có khát vọng gì với việc có anh chị em, nhưng dựa theo nội dung cốt truyện thì hai người đệ đệ này cũng rất yêu thương nguyên chủ, kiếp đầu tiên bọn họ theo nguyên chủ bởi vì có nhà củ tiểu địa chủ giúp, cho nên ngày qua bình bình đạm đạm, cũng khá tốt.

Đời này nữ chủ Cố Lan trọng sinh, bọn họ qua không tốt. Bởi vì bị thanh danh bị người tỷ tỷ này liên lụy, nhưng bọn họ như cũ yêu thương tỷ tỷ, chăm sóc cho tỷ tỷ.

Nghĩ tới những thứ này, Cố Linh lôi tay của Cố nãi nãi: “Nãi, người đi ăn cơm trước đi đi, đừng vì con mà trì hoãn.”

Cố nãi nãi đứng dậy: “Tốt, vậy nãi đi.” Nói, bà liền đứng dậy, “Hai người các con cũng đi rửa tay ăn cơm.”

Cố Sâm, Cố Mộc: “Ai.” Bọn họ theo Cố nãi nãi ra ngoài.

“Đại đệ, Nhị đệ, chờ một chút.” Cố Linh lên tiếng, “Các đệ lại đây, tỷ có chuyện hỏi các đệ.”

Huynh đệ dừng bước lại, lại đi vào trong phòng. Cố Sâm: “Tỷ, chuyện gì thế ?”

Cố Linh hướng tới bọn họ vẫy tay: “Lại đây.”

Hai huynh đệ có chút khó hiểu, nhưng vẫn tiến đến bên giường

Cố Linh lấy chiếc thìa mà bản thân đã dùng qua múc vào trong bát trứng hấp: “Đại đệ, há miệng.” Tuy rằng dùng thìa mà màng đã dùng qua có chút không được vệ sinh, nhưng không còn không biện pháp nào, cũng không thể bắt đệ đệ đi lấy cái thìa nữa.

Cố Sâm thấy thế, vội vàng lắc đầu nói: “Tỷ, đệ không ăn, tỷ ăn đi cho bồi bổ thân thể.”

Cố Linh giả vờ cả giận nói: “Vậy nếu đệ không ăn thì tỷ sẽ đổ hết đi, thật sự đổ hết.”

Nguyên chủ trước kia là một ngốc bạch ngọt, một bát trứng hấp ngay cả bản thân cũng không đủ ăn, cho nên cũng không muốn chia cho các đệ đệ ăn cùng. Hơn nữa, Cố nãi nãi cũng thường thường cho các đệ ăn trứng gà, cho nên nguyên chủ cũng chưa nghĩ đến.

Nhưng mà, nếu nguyên chủ trong tay có tiền, đi trấn trên, cũng sẽ mua cho đệ đệ kẹo hồ lô, một chuỗi kẹo hồ lô ba người cùng nhau ăn, mỗi người có thể ăn được hai viên. Đây đại khái là niềm vui của ba tỷ đệ.

Cố Sâm cũng không phải là không hiểu chuyện, hắn biết tỷ tỷ cố ý hù dọa hắn, hắn vừa định nói không cần, nhưng tỷ tỷ đã đưa thì trứng đến bên miệng hắn. Hơn nữa, hắn cũng bị mùi hương của trứng câu dẫn, không thể nhịn nổi nữa mà há miệng, ăn được hết thìa trứng hấp, đôi mắt của Cố Sâm đã sáng.

“Tỷ tỷ, đệ đâu?” Cố Mộc nhìn thấy Đại ca được ăn, hắn cũng ngóng trông hỏi.

Cố Linh cười: “Chỉ có mỗi đệ là láu cá.” Nàng cũng cho Cố Mộc một thìa.

Một bát trứng hấp vốn không nhiều, chính nàng ăn cũng chỉ được mấy miếng, cho hai người đệ đệ hai miếng là hết rồi.

“Các đệ đi ăn cơm đi, tỷ tỷ cũng muốn xuống giường.”

“Dạ.” Hai huynh đệ cao hứng chạy ra ngoài.

Hai huynh đệ đến rửa tay, đến nhà chính, đồ ăn đã dọn xong xong xuôi, mọi người cũng ngồi xong.

Nhưng hôm nay Đại phòng có chút đáng thương, bởi vì lượng cơm bọn họ được phân cho rất ít, chỉ có một nửa của bình thường, hôm nay căn cứ vào biểu hiện của Cố Lan, lượng cơm của bọn họ đã bị cắt giảm.

Cố nãi nãi cũng không để ý Đại phòng, nhìn hai cậu cháu trai hỏi: “Tỷ các cháu tý nữa sẽ ra sao?”

Cố Sâm uống một hớp cháo ngô: “Ra ạ, tỷ đã muốn xuống giường.”

Thức ăn chính của nơi này chính là ngô, gạo, gạo lức, tiểu mạch cùng đậu.

Gạo nhất là quý nhất, gạo lức cùng ngô xếp thứ hai, tiếp theo là tiểu mạch cùng đậu.

Ngay cả trong nhà của những người dân thường, họ cũng ăn hỗn hợp gạo lứt, ngô và đậu, và một số sử dụng ngô để nghiền thành bột, thêm một số rau dại để làm bánh.

Đậu dễ no bụng nhưng ăn quá nhiều đậu rất dễ bị xì hơi, vì vậy nói chung sẽ lấy ngô làm thực phẩm chính, đậu chỉ là thức ăn phụ.

Cố nãi nãi gật gật đầu, đi bưng cháo còn ấm trong nồi ra, thực ra gạo cũng không nhiều lắm, chỉ cần một nắm, sợ bát canh trứng đêm ăn Ngoan Bảo của bà ăn không đủ no. Dĩ nhiên, nếu Ngoan Bảo ăn no, vậy bát cháo này để dành đến sáng mai cho Ngoan Bảo ăn.

Cố Linh đi ra rất nhanh, nàng nhìn một vòng, phát hiện Cố Lan không có ở đây.

“Ngoan Bảo mau tới ăn nào, nãi nãi có nấu cháo cho con đó.” Khác với bát cháo ngô của mọi người, Cố nãi nãi chuẩn bị cho Cố Linh là bát chạo gạo. Hơn nữa, bát cháo ngô của mọi người uống, cơ bản nước nhiều hơn ngô. Bởi vì ăn tối xong thì cả nhà sẽ đi ngủ, buổi tối không lãng phí khí lực, không cần ăn quá ăn no.

Cố Linh ngồi xuống chiếc ghế dành riêng cho nàng, vị trí chuyên môn là bên cạnh Cố nãi nãi. Ngày xưa trên bàn cơm Cố gia cũng có thể nói được vài câu, nhưng hôm lại lạnh lẽo đến lạ thường.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play