[Xuyên Thư] Ta Là Đường Muội Của Nữ Chủ

Chương 4: Thiên chân vô tà


3 tuần


Nhưng, suy nghĩ của Cố nãi nãi lại khác với cô: “Ngoan Bảo, nãi nãi đem Đại phòng, cả cha mẹ con đều phân đi. Trong nhà chỉ còn lại gia gia nãi nãi cùng với con, khẳng định không ai có thể cướp đi phúc khí của con nữa.”

Cố Linh nghe, thật muốn chửi trời.

Mẹ nó, Cố nãi nãi quả thục là nãi nãi cực phẩm trong truyền thuyết rồi, phân một nhà Đại phòng ra còn chưa tính, vậy mà đem Nhị phòng cũng muốn phân đi, mà quan trọng là lại phân phụ mẫu nhưng không phân nữ nhi ra.

So sánh với Đại phòng sinh ba nữ nhi, Nhị phòng thì tốt hơn nhiều, trừ nguyên chủ là trưởng nữ ra, phía dưới còn có hai cậu con trai.

Nếu như không có nguyên chủ, thì hai tôn tử này chính là bảo bối trong lòng Cố nãi nãi, nhưng mà lúc có nguyên chủ, địa vị của cháu trai đã xuống dốc không phanh, tuy rằng so với ba nữ nhi của Đại phòng tốt hơn rát nhiều, nhưng lại không thể so sánh được với nguyên chủ nha.

Cố Linh nhẹ giọng nói: “Nãi nãi, không thể phân cả phụ mẫu và đệ của con ra được đâu.”

Cố nãi nãi an ủi: “Ngoan Bảo đừng lo lắng, nãi nãi biết là con quan tâm cha mẹ con, là một hài tử hiếu thuận, nhưng có bọn họ ở trong này cũng sẽ lấy mất phúc khí của con, con đừng sợ, nãi nãi sẽ làm chủ cho con.”

Cố Linh này không phải sợ, mà là nếu đem Nhị phòng cũng chia ra ngoài, đối với thanh danh của nàng không tốt.

Người ngoài khẳng định sẽ suy đoán, này trưởng nữ Nhị phòng sao lại đi theo nhị lão thế này? Hơn nữa Nhị phòng có cháu trai, theo lý thuyết là nhị lão hẳn là theo Nhị phòng. Lại còn phân cả Nhị phòng ra ngoài, người bình thường đều sẽ cho rằng là nàng có nguyên nhân không thể nói được, mà này nguyên nhân nhất định là không dễ nghe.

Cố Linh suy nghĩ một chút nói:

“Nãi nãi, vẫn đừng nên phân ba mẹ và đệ đệ của con ra nữa, trước cứ phân Đại phòng ra đi, sau đó lại xem xem con có nằm mơ nữa hay không, nếu còn nằm mơ mà vấn là như vậy, thì lại phân ba mẹ và đệ đệ con ra cũng được.

Lại nói, nếu phân cả ba mẹ con ra nữa, về sau ai sẽ làm việc nhà cho nãi nãi đây? Cũng không thể lại gọi mẫu thân hay là đại bá mẫu đã phân gia ra đến làm việc được? Sẽ bị người khác chê cười.”

Cố nãi nãi đem Nhị phòng phân ra đi cũng khẽ cắn môi, vì cháu gái nên không có biện pháp, nhưng khi nghe cháu gái nói chuyện cũng có đạo lý. Bất quá: “Ngoan Bảo, con bây giờ so với trước kia hiểu chuyện hơn rất nhiều.”

Trước kia Ngoan Bảo chưa bao giờ quản nhiều chuyện như thế này, chỉ thấy con bé suốt ngày chỉ có ăn và hi hi ha ha.

Cố Linh biết, trước kia nguyên chủ là một ngốc bạch ngọt. Trước khi thành thân, Cố nãi nãi vì nàng chống cả một mảnh trời, cho nên đã nuôi nguyên chủ thành thiên chân vô tà thế này.

Sau khi thành thân, trượng phu vì nguyên chủ lại chống cả một mảnh trời, nàng cứ tiếp tục thiên chân.

Mà sau khi Cố Lan sống lại, nguyên chủ thất bại thảm hại, căn bản không có thể xoay sở được gì. Tuy rằng Cố Lan đời trước chỉ là thôn phu ở nông thôn, không có kiến thức, nhưng sau khi sống lại, nàng ẩn nhẫn, cho đến khi Chu Sách thi đồng sinh mới bắt đầu lộ ra chút nanh vuốt.

Đợi đến khi Chu Sách thi tú tài xong, kế hoạch báo thù của nàng mới triển khai.

Người này không có tài hoa, cũng không tính là một nữ tử thông minh, dùng sự hiếu thuận và hiền lành của cô, chinh phục nam chủ Chu Sách.

Cố Linh bĩu môi bất mãn nói: “Nào có, trước kia con cũng rất thông minh, nhưng mà có nãi nãi nha. A. . .” Cố Linh đột nhiên lại kêu một tiếng, “Nãi nãi, con nhớ ra rồi, khi mà con rời khỏi khu vườn xinh đẹp đó, lão gia gia râu trắng còn đem một tia bạch quang đánh vào trong đầu con, lão gia gia còn râu trắng nói, có đạo bạch quang này, về sau con sẽ càng ngày càng thông minh.”

Cố nãi nãi vừa nghe, lập tức vui vẻ: “A ơ, Ngoan Bảo cảu nãi nãi thật lợi hại.”

Cố Linh bật cười: “Nãi nãi, đầu của con có chút đau, ngủ một lát, người đi bận bịu việc của người trước kia.”

“Được được, con ngủ nhiều một lát, tỉnh dậy nãi nãi luộc cho con quả trứng gà.”

“Cảm ơn nãi nãi.”

Đến bữa tối một số người Cố gia từ ngoài đồng đi về.

Lại nói tiếp, Cố gia không hề có người lười biếng. Nếu như nói một nhà Cố lão đại là trâu bò, như vậy phu thê Cố lão nhị cũng là người cần cù.

Dĩ nhiên, hai người Cố lão nhị cũng không có ý nghĩ làm trâu ngựa, bọn họ hiểu được có nữ nhi được sủng ai, có hai người con trai nên họ ở Cố gia vẫn có trọng lượng.

Tính cách của Cố lão nhị có chút thông minh lanh lợi, tính cách của tức phụ Cố lão nhị Khuất thị tương đối hiền, trong nhà đều là Cố lão nhị làm chủ.

Sau khi đi làm ruộng về, trước tiên Khuất thị nhìn thoáng qua phòng của nữ nhi, nàng đẩy cửa ra, gặp khuê nữ còn ngủ, nên không đi vào.

Mà là đi phòng bếp: “Nương, Linh nhi vẫn chưa tỉnh lại sao?”

Nói đến cái này, nàng cũng rất tức giận, buổi chiều Chu Sách mang người đến cầu thân, bà bà bị đám người thôn trưởng bức bách phải đáp ứng lời cầu hôn của Chu Sách với Cố Lan, nhưng bà ấy đã bị nhét đầu bụng khí.

Chính vì thế, nên chờ những người đó vừa đi, bà bà cầm lấy chổi đánh đại chất nữ Cố Lan, Cố Lan thân làm Đại tỷ đã bị nãi nãi đánh nhưng lại lấy nữ nhi của nàng ra đỡ.

May mà Lý đại phu trong thôn đến xem, nói nữ nhi không bị làm sao. Không thì, nàng nhất định phải bắt cả nhà Đại phòng cho lời giải thích.

Cố nãi nãi lấy bát trứng hấp trong nồi ra, thông báo những cũng không ngẩng đầu lên: “Tỉnh lại rồi, nhưng ngủ tiếp.” Nói xong, bà lấy một chiếc đũa thò vào trong bình dầu chọc một cáu, sao đó lại đưa chiếc đũa vào trong bát trứng hấp ngấy đều.

Khuất thị nhìn động tác của bà bà, biết bát trứng hấp này là để cho nữ nhi của nàng ăn, nhưng nàng vẫn không nhịn được cơn thèm mà liếm môi.

Sau tất cả nàng vẫn không hiểu vì sao bà bà lại thích khuê nữ của nàng như vậy, nhưng dù sao đối với gia đình bọn họ là một chuyện tốt.

Trong lòng nàng, tất nhiên nhi tử vẫn quan trọng hơn nữ nhi, nhìn cả nhà Đại tẩu liền biết, nàng không phải là vì không sinh được nhi tử, cho nên mới bị bà bà ghét bỏ sao? Tuy rằng nàng cảm thấy nhi tử vẫn quan trọng hơn nữ nhi, nhưng cũng sẽ nói trước mặt bà bà, dù sao bà bà yêu thương nữ nhi của nàng, hưởng phúc vẫn là nữ nhi của nàng, nữ nhi trải qua tốt, nàng thân là nương cũng rất vui vẻ.

Cố nãi nãi bưng một bát trứng hấp ra ngoài, tất cả mọi người Cố gia gặp được. Lúc này đang ăn cơm chiều, tất cả mọi người để ở nhà chính, đang bắt đầu ăn cơm, có thể không thấy được sao?

Hai người nữ nhi khác của Cố lão đại, lầm lượt gọi là Cố Tiểu Lan và Cố Nhị Lan, đều chỉ có thể trơ mắt nhìn, trong mắt tràn đầy hâm mộ, nhưng không có đố kỵ, hai nàng là tầng chót trong nhà, đã hình thành thói quen với cuộc sống như thế.

Cố nãi nãi thì mặc kệ các nàng, bưng bát trứng hấp vào phòng: “Ngoan Bảo, nãi nãi hấp cho bát bát trứng này, con ngồi dạy ăn nhé. Nãi nãi có lấy cho con giọt dầu, rất là thơm.”

Cố Linh bò dậy từ trên giường, buổi chiều sau khi Cố nãi nãi ra ngoài, nàng lại đi ngủ. Vừa rồi mọi người Cố gia từ trong ruộng về nhà tạo ra không ít tiếng động, nên nàng mới tỉnh lại.

Lại nói tiếp, Cố gia rất nghèo, không làm được gì vì nhà đông con.

Nhà của Cố lão đại có ba hài tử, nhà của Cố lão nhị cũng có ba hài tử, cọng lại có hẳn sáu đứa trẻ, nhưng những người có thể làm việc được lại chỉ có năm người, có thể không nghèo sao? Nhất là hàng năm còn phải chu cấp tiền dưỡng lão cho Cố lão thái gia.

Nhưng mà, Cố gia nhiều đứa nhỏ, nuôi gà và heo cũng nhiều.

Gà và heo đều do ba tỷ muội Cố Lan nhà Cố lão đại gia cho ăn, mà bình thường bạc của Cố gia đều dựa vào đó, heo nuôi mập bán đi đổi tiền, trứng gà cất trữ một đoạn thòi gian, rồi lên trấn bán láy tiền.

Giống lần này, Cố Linh bị gõ bị thương ở đầu té xỉu, Cố nãi nãi kêu đại phu duy nhất trong thôn tới khám phải dùng trứng gà thay cho tiền để trả.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play