[Xuyên Thư] Ta Là Đường Muội Của Nữ Chủ

Chương 2: Suy sét về tương lai


3 tuần


Lần này nguyên chủ bị thương, cũng bởi vì nữ chủ Cố Lan. Mấy ngày hôm trước Cố Lan rơi xuống nước, được thư sinh nghèo là nam chủ Chu Sách cứu giúp, sau khi được cứu lên, trong sạch cũng không còn, cho nên, Chu Sách đã tiến đến cầu hôn. Nhưng Cố nãi nãi không đồng ý.

Ở trong mắt Cố nãi nãi, Cố Lan có thể gả chồng, tiền đề là phải có rất nhiều sính lễ, nhưng trước mắt Chu Sách chỉ là một thư sinh nghèo, trong nhà không có tiền, tất nhiên sính lễ sẽ không nhiều, vậy nên Cố nãi nãi đã cự tuyệt. Nhưng không quá hai ngày, Chu Sách thuyết phục được lão nhân ở trong thôn có danh vọng cùng thôn trưởng, tiến đến thuyết phục Cố nãi nãi, bức bách Cố nãi nãi không thể không đồng ý.

Chu Sách sở dĩ có thể thuyết phục được trưởng lão có danh vọng cao ở trong thôn và thôn trưởng, đơn giản là bản thân hắn có giá trị, Chu Sách nói cho trưởng lão có danh vọng cao ở trong thôn và thôn trưởng, khả năng sang năm hắn có thể thi được tú tài.

Đào Thủy thôn không có tú tài, nhưng nếu có một tú tài, sẽ là một chuyện phi thường khó lường, cho nên trưởng lão có danh vọng cao ở trong thôn và thôn trưởng sau khi tự hỏi xong liền đồng ý.

Chính vì thế Cố nãi nãi mới đánh Cố Lan cho hết giận. Nếu đời trước, Cố Lan tất nhiên sẽ ngoan ngoãn để nãi đánh, nhưng đời này thì không. Cố nãi nãi tức giận ném chổi trong tay về phía Cố Lan, Cố Lan liền lôi nguyên chủ ra để làm lá chắn, vì thế cái chổi mới đánh trúng nguyên chủ, Cố Linh cứ như vậy xuyên tới.

Ai…

Cố Linh lại buông tiếng thở dài.

Tỉnh lại được vài phút, nàng đã xác định, bản thân không hề có bàn tay vàng khi xuyên thư nào cả, ví dụ như hệ thống a, không gian gì đó, tất cả đều không có.

Cho nên, về sau nàng ở cổ đại sống như thế nào bây giờ?

Nói cho nữ chủ nàng không phải là nguyên chủ?

Nếu là như thế này, mặc dù nữ chủ buông tha cho nàng, cũng sẽ không bỏ qua cho những người khác ở Cố gia.

Vậy để nàng trơ mặt nhìn những người khác ở Cố gia tìm chết? Cũng không có khả năng. Những người khác ở Cố gia nếu xảy ra chuyện, một mình nàng ở cổ đại này sống sẽ rất gian nan. Có lẽ là bởi vì cộng minh tình cảm với nguyên chủ lưu lại, nàng đối với người Cố gia rất có cảm tình. Đời trước, ba mẹ tuy rằng yêu thương nàng, nhưng là bọn họ bận bề công tác, trong nhà tiếp xúc nhiều với nàng nhất chỉ có giúp việc. Mà nguyên chủ là từ nhỏ đã được Cố nãi nãi nuôi lớn, được người Cố gia che chở lớn lên. Dựa vào kí ức của nguyên chủ, đều có thể cảm giác được sự hạnh phúc này.

Vậy về sau nên làm như thế nào? Cố Linh nghĩ nghĩ, chải vuốt lại ý nghĩ trong đầu.

Bước đầu tiên, tiến vào tư thục đọc sách. Cố gia rất nghèo, cần thiết phải kiếm tiền, mà đối với một bạch phú mỹ tay không dính một giọt nước như cô mà nói, đại khái đọc sách mới chính là con đường kiếm tiền.

Bước thứ hai, tìm đối tượng. Tuy rằng hiện tại nàng chỉ có mười ba tuổi, nhưng là đối tượng cũng phải tìm. Bởi vì luật pháp của Tượng Quốc đã quy định, nữ tử trước mười sáu tuổi phải đính hôn, nếu không đính hôn, triều đình sẽ an bài hôn sự cho nữ tử. Cố Linh cũng không muốn giao việc cả đời mình cho một người xa lạ, cho nên chuyện này nàng tự quyết định.

Lại nói tiếp, Tượng Quốc có một việc rất tốt, đó chính là dân phong tương đối rộng rãi, đối nữ tử khá khoan dung, bởi vì nữ tử ở Tượng Quốc có thể tiến tư thục.

Tượng Quốc đối nữ tử sở dĩ khoan dung, là bởi vì thiên hạ của Tượng Quốc được xây dựng lên có công lao to lớn của nữ nhân. Hoàng Thượng khai quốc khi đánh thiên hạ, Hoàng Hậu khai quốc vì hắn bày mưu tính kế, cho nên Hoàng Thượng khai quốc rất tôn kính Hoàng Hậu, cũng bởi vậy, mới có phúc lợi này dành cho nữ tử.

Ở giai đoạn đầu của quyển truyện này, nguyên chủ mười bốn tuổi mới gặp được tiểu địa chủ, tiểu địa chủ nhất kiến chung tình đối với nàng, sau đó về nhà năn nỉ phụ mẫu tới cầu hôn, tiếp theo Cố nãi nãi mới bắt đầu “Bán” những cô cháu gái khác làm của hồi môn cho nguyên chủ.

Nhưng là sau khi nữ chủ trọng sinh, nữ chủ và tú tài thành thân, liền xuống tay huỷ hoại đi thanh danh của nguyên chủ. Đương nhiên, lúc này nữ chủ chưa gả cho tú tài, bởi vì nàng không muốn nguyên chủ huỷ hoại thanh danh xong rồi liên lụy đến chính mình, cho nên cũng không động tay hủy hoại thanh danh của nguyên chủ. Vì vậy trước khi nữ chủ gả cho nam chủ, Cố Linh tạm thời không cần lo lắng việc này.

Như vậy bước đầu tiên... Tiến vào tư thục đọc sách. Bước thứ hai kiếm tiền, rời xa nữ chủ. Bước thứ ba tìm đối tượng. Tưởng tượng đến việc phải trước mười sáu tuổi phải đính hôn, Cố Linh lại túng, cuộc sống này... sao lại khó khăn như vậy chứ?

“Lan nhi... Lan nhi...” Đột nhiên, trong viện tiếng khóc bén nhọn lên, “Nương, Lan nhi té xỉu... Người tới đi... Ai tới cứu cứu nữ nhi của ta...”

Cố Linh vừa nghe, thanh âm này là đại bá mẫu của nguyên chủ phát ra, đại phòng Cố gia, có ba người nữ nhi, ngoại trừ nữ chủ, đều là túng bao. Đương nhiên, nàng cũng biết, lúc này nữ chủ Cố Lan là làm bộ té xỉu. Trong tiểu thuyết, sau Cố Lan té xỉu, “bị bệnh” đã lâu, nguyên chủ bởi vậy còn cười nhạo châm chọc Cố Lan, nhưng nàng lại không biết, Cố Lan nhờ vào cơ hội này, ở Đào Thủy thôn hung hăng xoát được một đống giá trị thương cảm, đồng thời, cũng làm Cố nãi nãi thiếu chút nữa bị người ta phu nước bọt chết đuối.

Thẳng thắn mà nói thì, Cố nãi nãi thật là một cực phẩm, đời trước nữ chủ cũng bị người Cố gia áp bức thực bi thảm.

Nhưng là đời này, Cố Linh tới, nàng có thể bảo đảm làm Cố nãi nãi không khi dễ đại phòng Cố gia nữa, nhưng cũng không thể làm nữ chủ khi dễ Cố nãi nãi và nhị phòng Cố gia. Nàng cùng nữ chủ, trời sinh đứng ở hai phe đối lập.

Ai…

“A...” Cố Linh đột nhiên cũng hét lên lên.

Cố nãi nãi nguyên bản ở trong sân đang chửi ầm lên với con dâu và cháu gái vừa nghe tiếng kêu của tâm can bảo bối, dọa bà vội vàng chạy vào trong nhà: “A da, tiểu tâm can của ta, con làm sao vậy?” Đừng nói Cố nãi nãi bị dọa rồi, chính là Cố đại bá mẫu bên ngoài và Cố Lan giả bộ bất tỉnh cũng bị hoảng sợ. Bởi vì tiếng kêu này của Cố Linh, thật sự đúng là khàn cả giọng, dùng toàn bộ sức lực hô to ra tới.

Cố đại bá mẫu thậm chí còn ném cả nữ nhi thân sinh xuống đất, chạy vào trong phòng Cố Linh. Nhưng khi chạy được vài bước, mới nhớ tới nữ nhi, sau đó lại chạy về, bế nữ nhi vừa bị nàng ném xuống dưới đất lên ôm vào trong phòng.

Cố Lan cố nén đâm ra đau đầu, nàng thật sự căm hận phụ mẫu, nàng hận người Cố gia bạc tình, hận Cố nãi nãi bất công, cũng hận phụ mẫu vô dụng. Nhưng dù phụ mẫu có vô dụng, vãn là phụ mẫu của nàng, nàng không có cách nào báo thù, cho nên sau khi trọng sinh, nàng đem hết tất cả thù hận, đều ném lên trên người Cố gia.

Cố nãi nãi chạy vào nhà, thấy cháu gái bảo bối đã tỉnh lại, lại nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, đau lòng: “Ngoan bảo, con làm sao vậy? Có phải cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”

Cố Linh lộ ra một biểu tình mê mang, sau đó chớp chớp mắt: “Nãi nãi?”

Cố nãi nãi thấy thế, hoảng sợ: “Ngoan Bảo con làm sao vậy? Con không nhận ra nãi nãi sao? Con đừng dọa nãi nãi mà.”

Cố Linh oa một tiếng nhào vào trong lòng ngực Cố nãi nãi: “Nãi nãi, con rốt cuộc thấy, nãi nãi, ô ô ô...”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play