Không phải kiểu tối đen đặc như mực đổ, mà là một màu tối mờ mịt mang theo chút ánh sáng nhạt nhòa, ánh sáng bị ngăn lại nơi những khe rèm và dần dần trở nên trang nghiêm theo sự thay đổi của trời đất, thời gian dường như bị cầm tù trong ngôi nhà này, không để lại chút dấu vết nào của sự trôi qua.
Trước ghế sofa có một bóng người cao gầy dựa vào, một chân co lên, cánh tay trắng bệch đặt trên đầu gối gấp lại, rồi buông thõng xuống thảm, tay kẹp hai tấm ảnh.
Một là bức ảnh Lạc Thanh Hà chụp Tùy Chiêu Chiêu ở khu sư tử Kalahari, còn một bức là bóng lưng của một người phụ nữ được chụp ở NaLa, trông đã khá lâu, mặt ảnh còn có vài vết xước. Có lẽ là do tay nghề của nhiếp ảnh gia, nhưng có lẽ còn do khung cảnh ấy quá sống động, dù đã cũ kỹ nhưng vẫn toát lên cảm giác định mệnh và sức sống khó tả.
Anh nhìn chằm chằm vào hai tấm ảnh rất lâu, rồi ngả đầu ra sau tựa vào ghế, dán mắt lên khoảng không mờ mịt trên trần nhà.
Trên chương trình truyền hình từng có một chuyên mục chuyên bình luận về các tiểu thuyết gia kể chuyện nổi bật trong nước hiện nay. Khi nhắc đến Vụ Húy, nhân vật bí ẩn ẩn cư này, họ đánh giá anh một cách đơn giản – tính logic và sáng tạo trong câu chuyện rất cao, nhưng văn phong thì lại giống với bầu không khí anh tạo ra, mang một nét bệnh hoạn kỳ lạ. Từ những đoạn văn lạ thường do anh viết, người ta có thể nhận ra dấu vết của những so sánh kỳ dị và phi lý, nhưng đây cũng là một tác phẩm nghệ thuật không thể tranh cãi.
Con người nghệ sĩ ấy lạnh lùng, nhưng thế giới tinh thần dưới ngòi bút của anh lại cuồng loạn và kỳ quái.
Như câu mà Lạc Sơn Hà thường nói: “Đừng quên, bản chất hắn vẫn là một kẻ thần kinh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT