Một người đàn ông trung niên hơi béo bước ra: “Phó bản này rõ ràng không đơn giản, hợp tác với nhau sẽ có cơ hội vượt qua cao hơn, mục tiêu của chúng ta đều giống nhau, đúng không?”
Sở Tu đã quan sát, nhiều người trong mắt có vẻ khinh bỉ, nhưng không ai lên tiếng phản đối.
Không khí nhờ đó cũng trở nên hòa hoãn hơn một chút. Người đàn ông tiếp tục nói: “Chúng ta nên tìm chỗ nghỉ trước, tốt nhất là ở gần nhau để có thể trông chừng nhau khi có vấn đề gì.”
Không ai có ý kiến gì, mọi người quyết định ở lại quán trọ duy nhất trong thị trấn. Tầng hai của quán trọ gần như toàn là phòng trống, đủ để cho tất cả mọi người ở.
Do là con gái nên Sở Tu không tiện ở cùng hai đồng đội, cô được sắp xếp ở phòng riêng, cạnh phòng của hai người họ.
Ở bên phải của cô, người sống trong căn phòng đó dường như không có đồng đội, là một kẻ độc hành.
Sở Tu nằm nghỉ ngơi trong phòng mình một lát. Sau khi nghỉ ngơi xong, đồng đội của cô đã tới gõ cửa. Người gõ cửa là chàng trai thấp bé: “Cô nghỉ ngơi xong chưa?”
Sở Tu gật đầu, chàng trai thấp bé nói: “Mặc dù hệ thống không đề cập đến, nhưng mỗi phó bản đều có thời gian giới hạn. Trước thời hạn đó, các NPC hay quái vật trong phó bản đều tuân theo một số quy luật, có thể xem như là thời kỳ an toàn, ít nhất là tương đối an toàn. Nhưng sau thời hạn đó, mọi thứ sẽ khó đoán hơn nhiều. Vì vậy, chúng tôi định tranh thủ thời gian để ra ngoài điều tra, tìm kiếm chứng cứ. Cô có muốn đi cùng không?”
---
“Được thôi.” Sở Tu gật đầu: “Đi ngay bây giờ sao?”
“Ừ.”
Ba người họ nhanh chóng thu dọn rồi cùng nhau ra ngoài.
Thị trấn này không quá lớn, nhưng cũng không hề nhỏ. Để đi hết cả thị trấn trong một ngày là việc rất khó khăn. Việc tìm kiếm manh mối cũng chỉ là đi dạo trên các con phố và hỏi những cư dân trong thị trấn, hy vọng có thể thu thập được thông tin gì từ họ.
Cư dân trong thị trấn tỏ ra rất thân thiện, khi được hỏi, họ đều trả lời rất nghiêm túc. Nhưng những thông tin thu được từ họ dường như không liên kết với nhau, vì toàn là những chuyện nhỏ nhặt trong gia đình.
Ví dụ như ông chú bán sủi cảo, khi trò chuyện, ông ta liền bắt đầu kể: “Con trai tôi đi làm xa, rất bận rộn, đã hơn hai năm rồi nó chưa về nhà thăm tôi. Tôi thực sự lo lắng không biết nó sống thế nào, ăn uống ra sao, có mặc đủ ấm không.”
Hỏi thêm chuyện khác thì ông ta chỉ trả lời là không biết.
Cụ bà bán hoa quả thì trông đã rất già, Sở Tu ngồi xuống cố gắng bắt chuyện với bà: “Bà ơi, bà sống ở đây bao lâu rồi?”
Cụ bà: “Hả? Táo giá một đồng rưỡi một cân.”
Sở Tu: “Cháu hỏi bà sống ở đây bao lâu rồi, bà có từng thấy điều gì lạ thường không?”
Cụ bà: “Không thể rẻ hơn được đâu, nhưng bà có thể tặng thêm cho cháu một quả làm quà.”
Cuối cùng, Sở Tu mua sáu quả táo và chia cho đồng đội của mình.
"Hay là chúng ta chia nhau ra đi?" Chàng trai thấp bé có vẻ sốt ruột nói: “Cả buổi rồi mà chẳng có tiến triển gì, nếu chia nhau ra tìm thì có lẽ sẽ thu thập được nhiều manh mối hơn.”
Chàng trai cao lớn có chút do dự, hai người trao đổi ánh mắt rồi quyết định sẽ tách ra hành động.
Chàng trai cao lớn dặn dò Sở Tu: “Không phải người chơi nào cũng thân thiện, dù họ nói gì với cô thì cũng phải giữ lại một chút nghi ngờ. Ngày đầu tiên sẽ không có quá nhiều nguy hiểm, chúng ta sẽ chia nhau ra hành động. Sau đó, khi quay về sẽ chia sẻ manh mối, như vậy sẽ giải quyết vấn đề nhanh hơn.”
Sở Tu cắn môi, trông như đang do dự. Cô vốn có vẻ ngoài rất thanh tú, vóc dáng nhỏ nhắn, trông giống như một cô gái yếu ớt.
“Được rồi.”Sau khi do dự một lúc, Sở Tu nói: “Vậy tôi sẽ đến thư viện xem sao.”
"Ừ, nơi đó cũng khá an toàn."Chàng trai thấp bé an ủi cô: “Theo chúng tôi thì ngày đầu tiên tương đối an toàn, thường sẽ không có chuyện gì xảy ra. Hơn nữa, cô còn có giai đoạn bảo vệ người mới, đừng lo lắng, cô sẽ làm được.”
Ba người chia nhau ra, Sở Tu cầm hai quả táo chưa ăn hết, mua thêm một cốc thạch quy linh cao gừng rồi vừa uống vừa đi dạo trên phố.
Cô gặp ai cũng cười, khi cười má trái của cô còn có một lúm đồng tiền nhỏ trông rất đáng yêu: “Chú ơi, thư viện trong thị trấn ở đâu vậy?”
Ông chú bán thạch quy linh cao rất thân thiện chỉ hướng cho cô: “Trẻ nhỏ thích đọc sách là điều tốt.”
Sở Tu thuận lợi đến thư viện của thị trấn. Vì đây là một thị trấn nhỏ nên thư viện cũng không lớn, chỉ có một quản lý thư viện, và người này có vẻ không mấy quan tâm đến công việc.
Sau khi vào thư viện, Sở Tu đi dạo quanh các giá sách một lúc. Sách trên các kệ đều rất cũ, hầu hết là những cuốn truyện cổ tích của Grimm, tập thơ và tản văn.
Cô đi từ kệ bên trái sang kệ bên phải, rồi lại từ phải sang trái, thỉnh thoảng cô rút một tập thơ ra đọc, nhưng không thấy có gì hữu ích.
Về trò chơi sinh tồn này, Sở Tu chẳng nắm được chút manh mối nào. Điều duy nhất cô chắc chắn là, trong trò chơi sinh tồn này chắc chắn sẽ có những cuộc rượt đuổi, chỉ là không biết khi nào nó sẽ bắt đầu.
Cô đứng tựa vào giá sách, suy nghĩ vẩn vơ. Trong thư viện cũ kỹ này không có ai, vì vậy ngay cả một tiếng động nhỏ cũng rất rõ ràng. Cô nghe thấy tiếng lật trang sách, liền cố ý đi một vòng, và phát hiện có một chàng trai trẻ đang ngồi trong góc đọc sách.
Sở Tu không chắc chàng trai này có phải là người chơi hay không, vì trong thư viện không có lấy một cái bàn hay ghế nào để ngồi đọc sách. Chàng trai ngồi tựa vào giá sách, đôi mắt cụp xuống, một chân co lên, chân còn lại duỗi ra, đôi chân dài làm người khác phải ghen tị.
Sở Tu từ góc độ này chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của chàng trai. Nếu phải dùng từ ngữ để miêu tả, thì anh ta trông rất thanh tú, các đường nét khuôn mặt đều đẹp một cách hoàn hảo, nhưng khí chất lại có chút lạnh lùng, khiến người khác cảm thấy khó gần.
Sở Tu không muốn quấy rầy anh ta, cô lùi lại hai bước, rời khỏi khu vực của chàng trai và tiếp tục tìm sách.
Nếu đây thật sự là một 'trò chơi', thì chắc chắn trong thị trấn sẽ có nhiều manh mối khác nhau. Có lẽ cô đã bỏ qua điều gì đó.
Sở Tu suy nghĩ một lúc rồi quay lại kệ sách đầu tiên mà cô nhìn thấy khi bước vào. Trên kệ, có một cuốn sách mà Sở Tu chưa bao giờ nghe nói tới.
Ngoài những cuốn như truyện cổ tích Grimm, tản văn và tập thơ, cô đều thấy quen thuộc, nhưng cuốn sách này nằm xen lẫn giữa các cuốn kia lại trông rất kỳ lạ.
Sở Tu kiễng chân lấy cuốn sách xuống, phát hiện bìa sách có ghi một đoạn giới thiệu ngắn về thị trấn Kim Sơn, nhưng khi mở ra, bên trong lại là những câu chuyện dị thường.
Sở Tu bắt chước chàng trai kia, ngồi xuống một chỗ sạch sẽ rồi đọc. Cuốn sách nói rằng trước đây, thị trấn Kim Sơn không phải là thị trấn Kim Sơn, mà là một viện dưỡng lão.
Sau khi viện dưỡng lão hoạt động một thời gian thì đóng cửa và được chuyển thành bệnh viện tâm thần.
Bệnh viện tâm thần đã hoạt động trong suốt 20 năm, sau đó cũng đóng cửa vì lý do không rõ, và nơi này dần dần trở nên hoang phế, sau đó mới hình thành thị trấn Kim Sơn như ngày nay.
Thị trấn Kim Sơn được đặt tên không phải vì ở đây có vàng, mà vì nó từng là viện dưỡng lão Kim Sơn, hay còn gọi là bệnh viện tâm thần Kim Sơn.
Tên đầy đủ khi đó là Bệnh viện nhân dân Kim Sơn.
---
Đây chắc chắn là một manh mối rất hữu ích, Sở Tu gập cuốn sách lại, đang suy nghĩ xem có thể mang cuốn sách này đi không, nhưng lấy cắp thì hơi không đúng lắm, phải không?
Khi cô đang sờ cằm suy nghĩ, chàng trai trẻ bên trong đã đi ra. Sở Tu nhìn anh ta một cái, nhưng anh ta không có phản ứng gì, chỉ đi thẳng về phía cửa.
Chưa tới cửa thì người quản lý thư viện, người luôn tỏ ra lười biếng và dường như không mấy quan tâm đến công việc này, đột nhiên ngước mắt lên: “Ê, ở đây không cho mượn sách đâu, chỉ được đọc tại chỗ, không được mang đi.”
Chàng trai trẻ đứng lại một chút, từ từ lấy từ trong ngực ra một cuốn sách và đưa cho quản lý thư viện.
Sở Tu: …
Được thôi, cô cũng sẽ không mang đi.
Sở Tu nhanh chóng rút điện thoại ra, chụp vài tấm ảnh, rồi đặt cuốn sách trở lại giá. Ánh mắt của chàng trai trẻ lóe lên vẻ bực bội, nhưng lúc này anh ta đã trả sách cho quản lý thư viện, không thể lấy lại để chụp nữa.
Cả hai người lần lượt rời khỏi thư viện. Sở Tu thấy anh ta trông không dễ nói chuyện nên cũng không cố gắng bắt chuyện, chỉ tiếp tục đi dạo trên phố.
Cô cố gắng hỏi thăm vài cư dân về bệnh viện nhân dân Kim Sơn.
Mua đồ là một cách tốt để bắt chuyện. Đúng lúc cô thấy một quầy bán đồ ăn vặt, món họ bán là “lừa lăn bột”, và người bán trông đã khá lớn tuổi, có lẽ biết nhiều chuyện bí ẩn.
Vì vậy, cô tiến lại gần: “Chú ơi, cho cháu hai phần lừa lăn bột nhé.”
Ông chú bán hàng rất nhiệt tình: “Lần đầu tiên mua lừa lăn bột của chú à? Chú sẽ giảm giá cho cháu, ăn ngon nhớ quay lại nhé.”
"Cháu cảm ơn chú." Khi ông chú đang gói lừa lăn bột, Sở Tu liền thử hỏi: “Cháu nghe nói thị trấn này được xây trên nền một bệnh viện tâm thần cũ đúng không ạ?”
Chưa dứt lời, mặt ông chú lập tức thay đổi. Rõ ràng là ông biết gì đó, nhưng miệng lại nói: “Gì cơ? Không có chuyện đó đâu, chú không biết gì hết."
Sở Tu chỉ mỉm cười nhìn ông mà không gặng hỏi thêm, chỉ đợi lừa lăn bột gói xong rồi cầm lấy và cắn một miếng: “Ngon thật đấy ạ, chú làm ngon quá.”
Sắc mặt ông chú lúc này mới dịu lại, có lẽ cảm thấy Sở Tu là một cô gái dễ thương, ông do dự một chút rồi nói: “Đừng hỏi mấy câu như vậy trước mặt người khác, không may mắn đâu, người ta sẽ khó chịu đấy.”
“Cháu biết rồi.” Sở Tu cảm ơn rồi cầm phần lừa lăn bột rời đi. Trong khoảnh khắc đó, cô nhớ đến một bộ phim kinh dị.
“Gonjiam: Bệnh viện ma.”