Sở Tu đứng trên con đường lớn vắng vẻ, trong chốc lát có chút ngỡ ngàng. Cô chỉ đang đi bộ bình thường trên đường trong lúc đi làm, thế nhưng chỉ chớp mắt, cô đã xuất hiện ở một nơi xa lạ.
Sở Tu quan sát xung quanh, lúc này trời vừa rạng sáng, một chút ánh sáng yếu ớt bắt đầu ló dạng nơi chân trời, bao phủ cả thị trấn trong ánh bình minh. Cảnh tượng không quá lộng lẫy, nhưng lại rất dễ chịu.
Bây giờ cô đang đứng ở lối vào thị trấn, nhìn lại phía sau, con đường không biết dẫn đến đâu. Người bình thường lúc này chắc chắn sẽ chọn đi vào thị trấn để xem xét, nhưng Sở Tu thì không, cô quay lại và đi ngược ra.
Đi được vài trăm mét, vẫn có thể nhìn thấy một vài cảnh vật ở xa, nhưng Sở Tu đâm thẳng vào một bức tường vô hình, khiến cô phải rít lên vì đau, không khỏi xoa xoa trán mình.
Vừa xoa trán, cô vừa đưa tay ra sờ thử xung quanh, rồi xác định rằng trước mặt mình xuất hiện một lớp chắn vô hình. Cô sờ từ trên xuống dưới, rồi dọc theo sang phải, một lúc lâu mà vẫn không chạm được đến điểm cuối.
Cảm giác này giống như khi chơi game, đến rìa bản đồ rồi bị giới hạn, không thể tiến thêm dù chỉ một bước.
Có vẻ như không thể quay lại được, chỉ còn cách tiến vào thị trấn.
Sở Tu biểu cảm phức tạp, tự dưng xuất hiện ở một nơi kỳ lạ như thế này, lại còn có giới hạn bản đồ. Đây là đang làm cái gì chứ?
Không có lựa chọn nào khác, cô quay lại và bước vào thị trấn. Vì thời gian còn sớm, hầu hết cư dân trong thị trấn vẫn chưa dậy, chỉ có một vài quầy bán đồ ăn sáng đã sớm nhóm lửa.
Sở Tu đi trên đường phố của thị trấn, nhìn quanh rồi thấy một quán bán hoành thánh, cô xoa bụng. Hôm nay dậy muộn, vội đi làm, chưa kịp ăn gì, giờ ngửi thấy mùi thơm của hoành thánh, bụng cô bắt đầu kêu lên.
Cô móc ra từ túi một tờ tiền mệnh giá mười đồng: “Chú ơi, cho con một bát hoành thánh.”
“Được rồi, con có muốn ăn ngò không?” Ông chủ quán rất nhiệt tình, trả lại cô năm đồng.
Ừ, tiền trong thực tế vẫn dùng được ở đây. Sở Tu xua tay: “Không cần ngò! Cho con thêm ít tiêu.”
“Được luôn.”
Cô ngồi chờ ở chiếc bàn thấp bên cạnh, một lát sau, ông chú bưng ra một bát hoành thánh nóng hổi, bên trên rắc tôm khô và rong biển, còn nhỏ thêm hai giọt dầu mè, trông rất ngon miệng.
Sở Tu xé một đôi đũa dùng một lần, vui vẻ ăn.
Cô còn chưa ăn xong bát hoành thánh thì ở lối vào thị trấn lại có hai người bước vào. Một người vừa đi vừa than phiền: “Tôi ghét nhất loại phó bản này, NPC quá nhiều, có khi còn lẫn người chơi giả làm NPC nữa. Thật là phiền phức.”
“Thì cậu làm được gì nào, cậu cũng không thể bừa bãi giết chóc.” Người đồng hành của anh ta liếc mắt một cái, rồi nói: “Cẩn thận một chút là được.”
Hai người họ vừa đi vừa nhìn quanh, khi ánh mắt người đầu tiên lướt qua Sở Tu, anh ta lập tức sững lại.
Sở Tu tuy đẹp, nhưng không đến mức khiến người ta ngẩn ngơ. Điều làm anh ta ngạc nhiên là Sở Tu rõ ràng là một người chơi mới. Vậy mà cô dám ngồi ăn một cách thản nhiên như thế ở nơi xa lạ và kỳ quái này, đúng là gan lớn quá.
Hai người họ nhìn nhau một cái rồi tiến về phía Sở Tu.
“Chào cô.”
Hai người, một cao một thấp. Người cao lớn trông rất khỏe khoắn, người thấp thì gầy hơn, nhưng trắng trẻo sạch sẽ.
Người cao gãi đầu: “Cô là người chơi mới vừa vào game phải không? Gan to thật đấy.”
Sở Tu có chút tò mò: “Sao anh biết tôi là người chơi mới?”
“Người chơi mới lần đầu vào game sẽ có 36 giờ bảo vệ tân thủ. Mặc dù không có thông báo cụ thể, nhưng chỉ cần nhìn một cái là mọi người đều có thể nhận ra.” Người cao lớn có vẻ thẳng thắn: “Nói chung là chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay. Nếu cô sống sót, sau này gặp tân thủ khác, cô sẽ hiểu ý tôi.”
“Vậy... 'game' mà anh nói là gì?” Sở Tu nhường chỗ để hai người ngồi xuống: “Hai anh ăn gì chưa?”
Người thấp lắc đầu: “Ăn rồi, chúng tôi không đói.”
“Chuyện là như thế này, không ai biết đây thực sự là gì, nhưng mọi người đều gọi nó là 'đại đào sát' (trò chơi sinh tồn). Có lẽ vì hầu hết các phó bản đều giống như các trò chơi sinh tồn.” Người cao lớn hắng giọng rồi tiếp tục: “Tôi cũng không biết rõ lắm, nhưng tất cả đều bị kéo vào đây một cách vô lý. Một khi đã bị kéo vào, sẽ không có kết thúc. Dù có sống sót qua lần này, vẫn sẽ có lần tiếp theo. Còn nếu chết trong phó bản, thì sẽ chết thật.”
Sở Tu cau mày: “Thế chẳng phải quá bất công sao? Bị kéo vào đây vô lý, phải tham gia trò chơi sinh tồn, sống sót thì phải trải qua hết lần này đến lần khác, chẳng biết khi nào sẽ chết.”
“Cô nói chuyện công bằng với thứ không rõ ràng này làm gì?” Người cao lớn cười khẩy: “Không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu đựng thôi. Chết thì coi như xui xẻo. Nghe những người chơi lâu năm nói, sẽ có lúc kết thúc, nhưng cách nào để thoát thì hiện chưa ai biết.”
“Với lại, nếu sống sót qua một phó bản, vẫn sẽ nhận được phần thưởng. Nếu cô sống sót sau phó bản đầu tiên, cô sẽ biết thôi.”
Anh ta khoanh tay, lười biếng nói: “Giải thích nhiều cũng vô ích, tự cô trải qua một lần sẽ biết tất cả.”
“Vậy sao anh lại nói với tôi nhiều như thế?” Sở Tu nghiêng đầu tò mò: “Chúng ta mới gặp lần đầu mà.”
“Cô muốn nghe thật à?” Người cao lớn thẳng thắn: “Vì chúng tôi cần cô. Tôi đã nói rồi, người mới có 36 giờ bảo vệ tân thủ. Trong 36 giờ đó, NPC sẽ không tấn công cô, và người chơi khác cũng không được phép tấn công. Khi cần tìm thứ gì đó, cô ra tay sẽ an toàn hơn.”
“Chúng tôi đều là người chơi cũ, ít nhất cũng có chút kinh nghiệm. Ba chúng ta lập đội đi. Chúng tôi sẽ bảo vệ cô, còn khi cần, cô không được từ chối giúp đỡ. Chúng ta sẽ chia sẻ tất cả manh mối và khám phá, cố gắng cùng thoát khỏi phó bản này. Thế nào?”
Sở Tu giả vờ suy nghĩ. Người thấp có chút sốt ruột: “Còn gì mà phải nghĩ nữa? Nếu không có người cũ dẫn dắt, tân thủ chết rất nhanh. Cô chỉ là tân thủ, chúng tôi còn có thể mưu lợi gì từ cô chứ?”
Sở Tu cười nhẹ: “Tôi chỉ đang tiêu hóa những gì hai anh nói thôi. Nếu có thể lập đội, tôi cũng rất vui khi có người có kinh nghiệm dẫn dắt. Mong hai anh giúp đỡ nhiều.”
Thế là ba người họ lập thành một đội. Bình thường, hợp tác sẽ giúp an toàn hơn. Sở Tu nheo mắt cười, nghe hai người kia kể một số kinh nghiệm.
Trong lúc đó, từng người từng người bước vào thị trấn. Lúc này trông giống như giai đoạn tập hợp trước khi một trò chơi bắt đầu. Các khu vực khác của bản đồ vẫn chưa mở, mọi người chỉ có thể đi dạo quanh phố, cuối cùng tụ lại với nhau.
Khi số người khoảng 12, gần một tiếng không có thêm ai bước vào nữa, số người chơi trong phó bản này chắc là chỉ có vậy.
Người cao tên Hàn Hưng Trang, người thấp tên Đỗ Lâm. Khi nói chuyện trước đó, họ đã nhắc nhở Sở Tu rằng, sau khi mọi người đến đủ, dù ai hỏi thì cô cũng không được tiết lộ mình là tân thủ.
Sở Tu không hỏi lý do, chỉ cười và đồng ý.
Sau khi mọi người tập trung lại, lối vào thị trấn dần dần bị bao phủ bởi một làn sương mù dày đặc, có lẽ đây là dấu hiệu cho thấy phó bản đã đóng cửa, cấm người khác vào thêm.
Một nhóm người tụ họp lại với nhau, tỉ lệ nam nữ trong số người chơi rất mất cân bằng, tổng cộng có mười hai người, bao gồm cả Sở Tu, chỉ có ba cô gái.
Có thể cảm nhận được rằng phần lớn đều là những người chơi cũ, vì họ đã bắt đầu thành thạo mời những người mà họ thấy hợp mắt lập nhóm. Điều này cho thấy các nữ game thủ trong loại trò chơi này thường chịu thiệt, rất ít người chủ động tìm các cô gái để lập đội.
Có lẽ là do thể lực của nữ giới vốn yếu hơn, dễ bị coi thường.
Trong đám đông có một người mới rất rõ ràng, bởi vì từ lúc đầu anh ta cứ chạy xung quanh như một con ruồi mất đầu. Sau khi mọi người tụ tập lại, anh ta cũng lại gần, và khi mọi người bắt đầu lập đội, người đàn ông này cứ lải nhải liên tục.
“Đây là đâu?”
“Tôi không phải đang trên xe buýt đi làm sao? Sao chớp mắt một cái đã đến đây rồi?”
“Sao ở đây cái gì cũng kỳ quặc thế này… Là đang quay phim à? Hay là do tôi làm việc quá sức nên sinh ra ảo giác rồi…”
“Có ai biết chuyện gì đang xảy ra có thể trả lời tôi một chút được không?”
Anh ta thực sự rất phiền, nhưng kỳ lạ là không có ai chỉ trích. Trong số hai người phụ nữ còn lại, người phụ nữ đã tìm được bạn đồng đội từ trước đột nhiên đứng ra, cười dịu dàng với người đàn ông: “Anh là người mới đúng không? Để tôi giúp anh giải thích tình hình nhé.”
Ngồi ở góc khuất là một thanh niên chưa nói một lời nào, bề ngoài có vẻ khá lông bông, hắn đang vắt chân chữ ngũ, đột nhiên cười một tiếng: “Có gì mà giải thích chứ? Cứ nói cho anh ta biết đây là một trò chơi sinh tồn không thể tránh khỏi, muốn sống sót thì chỉ có thể vượt qua là được, đúng không?”
Người phụ nữ cảnh giác liếc nhìn hắn: “Đối xử với người mới đương nhiên phải thân thiện hơn một chút, dù sao chúng ta cũng đã từng trải qua chuyện này mà.”
"Hảo tâm giả tạo, cô tưởng tôi không biết các người đang có ý đồ gì sao?" Thanh niên có vẻ như là một tên du côn châm chọc: “Này, người mới kia, nếu anh thông minh thì đừng nghe lời cô ta, nếu không gặp xui xẻo thì không liên quan gì đến tôi đâu.”
So với thanh niên có vẻ ngoài như một tên du côn, người đàn ông rõ ràng tin tưởng người phụ nữ có vẻ ngoài dịu dàng và tính cách ôn hòa hơn, anh ta cười khô một cái: “Làm phiền chị gái này giải thích tình hình cho tôi nhé.”
Thanh niên thấy vậy cũng không nói gì thêm, người phụ nữ kéo người mới vào một góc, nói nhỏ với anh ta điều gì đó, ngay lập tức người mới đi theo sau cô, rõ ràng là tự nguyện gia nhập đội của cô ta.
Sở Tu nheo mắt lại, lặng lẽ quan sát mọi thứ.
Ừm, tình hình phức tạp hơn cô tưởng nhiều.