Chính Bích Mặc tiên sinh của chúng ta cũng không ngờ mắt trước vừa mới bêu xấu nguyên một lượt tứ nghệ cầm kỳ thư họa, mắt sau đã có người chạy đến tận nhà trọ chỗ hắn đang trú chân tìm gặp. Nguyễn Đông Thanh vừa theo người hầu bước xuống thang, thì đã thấy một người mặc áo gấm, cầm đèn lồng đứng chờ sẵn. Vừa nhác thấy gã, người nọ đã cười híp cả mắt lại, nói:
“Dám hỏi tiên sinh có phải người đề đôi câu đối: ‘Oanh đề phượng ngữ nghinh xuân trướng. / Nhạn vũ loan phi phất cẩm bình’ hay không ạ?”
“Đúng là tại hạ mượn câu của cổ nhân. Không biết vị nhân huynh đây tìm tại hạ có chuyện gì chỉ giáo?”
“Nào dám, nào dám. Tại hạ là hạ nhân của Trương gia, đâu xứng với hai chữ ‘nhân huynh’, ‘chỉ giáo’ của tiên sinh?
“Gia chủ nhà ta xảo hợp nhận được đôi câu đối mừng của tiên sinh, quả thực rất thích. Lại đúng dịp trong nhà cũng đang có hỷ, nếu treo đôi câu đối mừng mà lại không mời nguyên tác giả thì thật không phải. Thế nên đã lệnh cho tiểu nhân đến đây đưa thiệp mời, hi vọng tiên sinh có rảnh thì hạ cố đến chung vui.”
Người nọ vừa nói liến thoắng, vừa lấy trong tay áo ra một phong thư mời đỏ hồng, bên trên dùng sợi vàng đính thành hình uyên ương liền cánh và một chữ “Hỉ” lớn ngay chính giữa. Gã cung kính đưa thiệp mời cho Nguyễn Đông Thanh, lại tiếp:
“Gia chủ nhà ta đã quét cổng sạch sẽ, kính cẩn chờ tiên sinh hạ cố tới thăm.”
“Không dám. Phiền nhân huynh chuyển lời cho Trương gia chủ thực ra hai câu đối kia không phải do tại hạ sáng tác, chỉ là mượn lời người xưa mà thôi. Nguyên tác giả là một vị Đại Nho tên Nguyễn Khuyến, tại hạ đã có ghi rõ bên dưới rồi.”
Nguyễn Đông Thanh xua tay, nói.
Gã không ngờ bức “thảm họa” đưa cho cô nhóc kia lại có thể bằng một cách thần kỳ nào đấy lọt được vào tay của Trương gia. Chỉ nhìn xiêm y phục sức, ngôn hành cử chỉ của tên hạ nhân đưa thiệp cũng đủ thấy nhà họ Trương này tuyệt đối không đơn giản. Nếu không phải danh gia vọng tộc, thì ắt cũng là cự phú một phương, bằng không há lại có thể sử dụng thứ quý giá nhường này để làm thiệp cưới?
Tên nọ nghe vậy, bỗng nhiên quỳ xuống, nói:
“Tiên sinh, lần này tiểu nhân được lệnh nhất định phải mời được ngài đến chung vui. Nếu như tiên sinh từ chối, tiểu nhân thực tình không dám về gặp gia chủ, chẳng bằng tự vẫn tại đây cho xong.”
“Được rồi. Được rồi. Đứng lên đi. Làm ơn đứng lên.”
Người nọ thấy Nguyễn Đông Thanh luống cuống như vậy, không khỏi mừng thầm trong dạ, thầm nghĩ:
“Tình báo quả nhiên không sai, vị Bích Mặc tiên sinh này thực sự có tấm lòng trời bể bao dung.”
Gã vừa mới định đứng dậy, thì bỗng nhiên cảm thấy hít thở không thông. Trên đầu vai, eo lưng, khoeo chân giống như có sức nặng ngàn cân đè lên, tuy không làm hắn bị thương mảy may, nhưng cũng khiến cho tên hạ nhân này không nhúc nhích nổi. Gã không khỏi cảm thấy chấn kinh, thầm nghĩ người đang ra oai với hắn chẳng những tu vi cao đến mức quỷ khốc thần sầu, hơn nữa lực khống chế còn độc bộ thiên hạ.
Áp lực mà đáng lẽ đã nghiến hắn thành thịt nát lại không tổn thương đến gã mảy may, chỉ khiến hắn bất động toàn thân. Tên hạ nhân chỉ nghĩ thôi cũng thấy líu lưỡi trợn mắt, kinh hồn táng đảm. Mồ hôi trên người hắn túa ra đầm đìa, mà bên tai lúc này lại cất lên một giọng đầy khiêu khích:
“Tự cho là thông minh phải không? Thế thì cứ quỳ ở đó đi.”
Nguyễn Đông Thanh không có tu vi, hoàn toàn không hề cảm nhận được chút xíu uy áp nào. Hắn chỉ thấy cái người hạ nhân kia bây giờ vẫn đang quỳ dưới đất không nhúc nhích, mới vội vàng nói:
“Mau đứng lên. Xin đứng lên đi.”
Bích Mặc tiên sinh của chúng ta hoàn toàn không biết, khi tên hạ nhân của Trương gia nghe câu này, lại hiểu thành Nguyễn Đông Thanh đang trừng phạt gã vì cái tội dám lợi dụng lòng tốt của mình.
Trong mắt hắn, uy áp đang đè lên người gã như núi Thái Sơn nếu không phải do Bích Mặc tiên sinh phát ra thì còn ai vào đây nữa? Thế nhưng lúc này áp lực chẳng những khiến hắn không nhúc nhích nổi, còn làm hắn đơ lưỡi cứng họng, không tài nào phát ra được bất cứ một âm thanh nào. Chớ nói là lên tiếng, cho dù là thở mạnh một cái hắn cũng không làm được.
“Kìa. Sao cứ quỳ mãi thế? Mau đứng lên. Tại hạ đồng ý đi cùng nhân huynh một chuyến là được chứ gì?”
Nguyễn Đông Thanh thấy người này vẫn không nói năng gì, lại tiếp tục giục.
Tên hạ nhân Trương gia muốn khóc cũng không được, chỉ có thể điên cuồng gào lên trong lòng:
“Ta cũng muốn làm theo lời ngài lắm, nhưng ngài đâu có cho phép? Ta biết sai rồi, xin tiên sinh bỏ qua cho ta đi.”
Chính lúc tâm thần tên này sắp sụp đổ, thì uy áp bủa vây xung quanh bỗng rút đi như thủy triều. Thế là “bịch” một cái, tên hạ nhân Trương gia ngã nằm lăn ra đất, cả người co quắp giống như bị điện giật.
“Chuyện này... hắn làm sao vậy?”
Nguyễn Đông Thanh quay về phía sau, hỏi Hồng Đô và Trương Mặc Sênh.
Theo gã thấy, tên hạ nhân Trương gia mới nãy còn bình thường, mà thoắt cái đã có biểu hiện giống như bị động kinh, rất có thể là phát tác chứng bệnh nào đó trong giới tu hành mà hắn chưa biết.
Khóe môi Tiểu Thực Thần giật một cái, nói:
“Có lẽ hắn thấy mình thoát một nạn, mừng quá không khống chế được cảm xúc đó thôi.”
Hồng Đô thì không nói không rằng, chỉ nuốt nước bọt một cái. Cô nàng không khỏi nhớ lại cái đêm đầu tiên mình đến gặp Nguyễn Đông Thanh, sau đó cũng bị nhân dạng Bạch Sầu Phi của con mèo Đại Bạch này dọa cho khóc thét.
Hồng Vân tiên tử nói không sai...
Con mèo này là chúa nhỏ mọn.
oOo
Chờ cho tên hạ nhân bình tĩnh lại, Nguyễn Đông Thanh bèn nhờ hắn dẫn đường. Hồng Đô, Trương Mặc Sênh đều hô hào muốn đi theo.
Cô mèo máy thì khỏi cần nói, lần này tiến vào một thế lực lớn chưa rõ là địch hay ta, đương nhiên Nguyễn Đông Thanh phải dẫn Hồng Đô theo, có gì còn có người bảo kê.
Trương Mặc Sênh thấy lần này là lễ cưới của nhà giàu, nói chắc hẳn không thiếu món ngon của lạ, muốn tới để mở rộng tầm mắt, trui rèn trù nghệ. Bích Mặc tiên sinh thấy cậu ta nói có lý, không cách nào cự tuyệt được, đành gật đầu dẫn theo cả Tiểu Thực Thần.