Lại qua mấy ngày...
Mẻ nem chua đã chín ngon, mà hội Mỹ Thực Tiến Vua cũng đã ở ngay trước mắt. Nguyễn Đông Thanh cắt một cái ra, mời mọi người trong Lão Thụ cổ viện nếm thử, số còn lại thì nhờ Trương Mặc Sênh bảo quản để lên kinh có cái mà dự thi.
Tiểu Thực Thần gật đầu, vỗ nhẫn chứa đồ một cái, cất toàn bộ mẻ nem chua đi.
Bích Mặc tiên sinh trông thấy cảnh này, mới hỏi:
“Nem để trong đó sẽ không hỏng chứ?”
“Tiên sinh yên tâm. Trong nhẫn chứa đồ không có không khí, thời gian cũng chảy chậm hơn bên ngoài. Đồ ăn thức uống để trong nhẫn có thể bảo quản được rất lâu mới thiu thối.”
Trương Mặc Sênh biết vị tiên sinh này đang “vô kiếm thắng hữu kiếm”, thành thử không hề tỏ ra khó chịu trước câu hỏi tưởng như là thường thức của Nguyễn Đông Thanh, giải thích cho Bích Mặc tiên sinh của chúng ta một cách tỉ mỉ cẩn thận.
Tiểu Thực Thần lại sợ tiên sinh tiếp tục hỏi chuyện, vội vàng đổi chủ đề, nói:
“Tiên sinh! Cái gọi là nem chua này ăn hay thật đấy. Hương vị chua chua mà không gắt quả thực là độc đáo, cho dù là ăn sống hay là dùng cách nấu nướng gì khác cũng không thể nào tái hiện được. Lại nêm nếm thêm gia vị, khiến cho cay nồng thơm ngọt lần lượt quện với vị chua, tạo ra không biết bao nhiêu là biến hóa.”
Có sao?
Nguyễn Đông Thanh nhìn miếng nem chua, tự hỏi rốt cuộc trong đầu Trương Mặc Sênh có bao nhiêu sạn mà nếm được lắm “biến hóa” thế. Còn hắn mồm trâu, chỉ thấy chua ngọt mặn cay vừa phải, dễ ăn.
Hèn gì không theo nghiệp bếp được.
Bích Mặc tiên sinh lắc đầu, nhún vai một cái.
Hôm sau...
Từ sáng sớm, Nguyễn Đông Thanh đã nai nịt cẩn thận gọn gàng, chải chuốt sạch sẽ, chọn một bộ quần áo tươm tất nhất rồi mới ra cửa. Trước sơn môn, Hồng Đô, Trương Mặc Sênh và đám đệ tử đã đứng chờ sẵn.
Bích Mặc tiên sinh nhìn ba người Lý, Tạ, Đỗ, cười:
“Lần này thầy chỉ vào kinh một chuyến, thi một cuộc thi nấu ăn. Mấy đứa cần gì phải xưng xỉa như sinh li tử biệt như vậy?”
Lý Thanh Vân lắc đầu, nói:
“Thưa thầy, kinh đô Cổ Long này là cái đầm không đáy, trong đó các phe các phái rối như đay cuốn. Dực hoàng đế lại là kẻ đại trí nhược ngu, học trò sợ là...”
“Được rồi. Thầy cũng không phải trẻ con. Hơn nữa còn có Hồng Đô theo chân hộ vệ, sẽ không có chuyện gì đâu. Mấy đứa ở nhà để ý Hồng Vân, đừng để nàng ta làm chuyện gì dở hơi. Lần trước cô nàng lấy rượu tưới rau thầy cứu mãi mới được đấy.”
Nguyễn Đông Thanh nói.
Dưới sự tiễn chân của ba đứa học trò, Bích Mặc tiên sinh dẫn Hồng Đô và Trương Mặc Sênh y lời hẹn với Vũ Tùng Lâm, thẳng tiến đến phủ thành chủ. Lần này, để tiết kiệm thời gian, Nguyễn Đông Thanh không đánh xe bò đi nữa, mà nhờ Hồng Đô dùng thuật đằng vân trở cả ba người đến thẳng Quan Lâm.
Vũ tổng binh đã chờ sẵn trước cửa phủ thành chủ.
Ba người Nguyễn Đông Thanh vừa đáp xuống, lão đã tiến lên một bước, cười:
“Tiên sinh đến rồi. Mời vào. Công văn, lộ phí đều đã chuẩn bị sẵn cho tiên sinh rồi, tất cả đều ở đây.”
Nói đoạn, Vũ Tùng Lâm lấy ra một cái túi vải, đưa cho Bích Mặc tiên sinh. Nguyễn Đông Thanh cầm thấy nặng tay, mở túi kiểm tra thì phát hiện bên trong ngoại trừ một quyển công văn thông hành thì còn có mấy thỏi vàng nữa.
Bích Mặc tiên sinh hít sâu một hơi, nói:
“Vũ tướng quân, lộ phí đi đường lần này quá nhiều, tại hạ không thể nhận được.”
Hắn thấy ba người lần này lên kinh làm việc cũng không có gì cần phải tiêu pha, chỉ cần có đủ tiền trọ và tiền ăn ngày ba bữa là được rồi. Huống hồ, ở Huyền Hoàng giới có truyền tống trận, không cần phải giống địa cầu thời phong kiến đi từ chỗ này đến chỗ khác mất cả tháng trời. Thành thử, lộ phí trảy kinh nơi này hẳn là cũng không cao mới đúng. Mỗi một thỏi vàng Vũ Tùng Lâm đưa đều có thể để Lão Thụ cổ viện tiêu xài dư dả trong gần chục năm.
Nguyễn Đông Thanh thấy như vậy là quá nhiều.
Dù sao, tiền này cũng là của công, ải Quan Lâm bây giờ còn phải đối phó thú triều, tiết kiệm được đồng nào thì hay đồng ấy. Hắn cũng không muốn lần tới trở về nơi này đã bị yêu thú dẫm thành bình địa.
Vũ Tùng Lâm cười, nói:
“Tiên sinh có điều chưa biết rồi. Vật giá ở Cổ Long thành rất đắt đỏ, chỗ tiền này cũng chỉ đủ cho tiên sinh ăn ở ngủ nghỉ độ nửa tháng là cùng.”
“Cái gì?”
Nguyễn Đông Thanh giật mình, không khỏi lấy làm ngạc nhiên.
Tuy địa cầu cũng có chuyện thôn quê giá cả sinh hoạt rẻ hơn thành phố, nhưng Bích Mặc tiên sinh không ngờ mức sống ở Huyền Hoàng giới lại chênh lệch lớn đến thế. Phí sinh hoạt mười mấy năm của Cổ Viện mang đến kinh thành Cổ Long lại chỉ có thể dùng được nửa tháng.
Chênh lệch đến hàng trăm lần.
Nguyễn Đông Thanh mới nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi:
“Vũ tướng quân, tại hạ có điều thắc mắc, xin tướng quân giải thích cho.”
“Chuyện dễ làm. Xin tiên sinh cứ lên tiếng.”
“Nếu vật giá ở kinh thành đắt như vậy, tiền công chắc hẳn cũng cao lắm. Vì sao người ở Quan Lâm ải, Thủy Thượng quan không truyền tống đến Cổ Long làm công, hưởng phần chênh lệch?”
Chênh lệch mức sống giữa ở Quan Lâm, Cổ Long khiến Nguyễn Đông Thanh nhớ lại hồi còn ở địa cầu, cũng không thiếu người đi xuất khẩu lao động, lợi dụng mức chênh lệch này chuyển tiền về quê trợ giúp gia đình.
“Chuyện này...”
Câu hỏi của gã không chỉ khiến Vũ Tùng Lâm điếng người, mà hai người Hồng Đô và Trương Mặc Sênh cũng phải ngơ ngẩn cả ra.
“Đúng rồi. Nếu vậy tại sao thương đoàn vẫn còn tồn tại? Bá tánh Quan Lâm truyền tống đến kinh thành buôn bán da sừng móng vuốt yêu thú, rồi quay về đây chẳng phải được rồi sao?”
Nguyễn Đông Thanh càng nghĩ càng thấy lạ.
Vũ Tùng Lâm cũng không có đáp án, chỉ nói rằng lão chưa từng nghĩ đến chuyện này, nên không cách nào cho tiên sinh một câu trả lời thỏa đáng được.
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu, nói:
“Đa tạ tướng quân đã giải thích. Thắc mắc của tại hạ thì cứ để tại hạ đến Cổ Long thành, thấy tận mắt nghe tận tai, có lẽ sẽ có lời giải đáp.”
oOo
Quãng đường đến Thượng Thủy quan Hồng Đô dùng thuật đằng vân, thành thử chỉ mất nửa canh giờ đã đến nơi. So với lần trước đánh xe bò lội bộ thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.
Hơn nữa, từ Thủy Thượng quan về Cổ Long thành có thể truyền tống đường thẳng, không cần phải đi thêm một chặng Quảng Lăng, hơn nữa không cần xuyên qua biên giới giữa các nước. Thành thử, Nguyễn Đông Thanh vừa đưa công văn của Vũ Tùng Lâm ra là lính lác ở Thủy Thượng quan đã sắp xếp cho hắn luôn một suất.
Thế là, ngay đầu giờ chiều hôm đó, ba người Nguyễn Đông Thanh đã đến Cổ Long thành.
Thực ra, nói cho đúng thì là ba người và một con mèo.
Nguyễn Đông Thanh không ngờ cô mèo máy Hồng Đô lại lén bế con Cải Thảo theo, đến lúc phát hiện thì đã ở cách Quan Lâm cả ngàn dặm đường. Chẳng có nhẽ lại để một con mèo béo ục ịch tự mình chạy về?
Thế là, một cách bất đắc dĩ, gã đành phải đồng ý cho con Cải Thảo ở lại kinh thành.
Khác với thái độ trung dung của mấy tay lính canh ở Thủy Thượng quan, vừa đặt chân đến kinh thành là Bích Mặc tiên sinh đã được chào đón bằng mấy ánh mắt khinh khỉnh, rẻ rúng chẳng những của đám lính lác mà còn của người xung quanh. Tên lính phụ trách phòng vệ truyền tống trận hất hàm, nói bằng cái giọng đầy vẻ bề trên:
“Công văn?”