Trương Huyền thân là trang chủ Mỹ Vị sơn trang, cũng được coi là cự đầu ở Huyền Hoàng giới. Bây giờ tuy thế lực dưới tay đã bị phân rã, song cũng không đến nỗi bế tắc tin tức như Trương Mặc Sênh.
Lão biết gần đây, Huyền Hoàng giới xuất hiện một nhân vật khiến người ta không thể không đề phòng,
Người này nhìn qua như phàm nhân, sử dụng dáng vẻ của một nam nhân trên dưới ba mươi tuổi, mặc áo vải gai. Y tự xưng là Nguyễn Đông Thanh, được Vũ Tùng Lâm ở ải Quan Lâm phong là Bích Mặc tiên sinh.
Chiến tích: ngang nhiên vào ở Lão Thụ cổ viện, dường như có thể trấn áp đại ác ma. Thanh Tước rời Trúc Hải, cũng bị gã đuổi cho chạy té khói. Tọa hạ có một đồ đệ tên Lý Thanh Vân – vốn là con của Võ Hoàng đã bị phế tu vi, chỉ thụ giáo chưa được ba tháng đã có thể dùng thân thể phàm nhân đánh lại quỷ đói tu vi tam cảnh.
Các thế lực lớn đều nhất trí cho rằng người này xung quanh giống như che phủ lên một lớp sương mỏng đầy truyền kỳ, trước khi làm rõ thái độ của y, không nhà nào muốn đánh rắn động cỏ. Cơ hồ đều là trong tối âm thầm cử người đến điều tra, thăm dò hư thực.
Nếu không phải hiện giờ Mỹ Vị sơn trang còn đang tranh giành nội chiến, có lẽ Trương Huyền cũng đã sớm phái người vượt Trúc Hải vào nước Việt thiết lập phân bộ.
Lão không ngờ cái vị Bích Mặc tiên sinh vô cùng thần bí này lại được chính thằng quý tử trời đánh nhà mình đưa đến đây.
Theo phản xạ tự nhiên, lão đứng dậy, chắn trước Trương Mặc Sênh.
Trương Huyền cho rằng, một người đã mạnh đến mức có thể trấn áp được đại ác ma trong Lão Thụ cổ viện mà không hề hấn gì ắt sẽ không bỗng dưng lại đến Mỹ Vị sơn trang. Về phần những gì Vũ Tùng Lâm ghi trên giấy? Nực cười... Nguyễn Đông Thanh mà muốn, cho dù cả trăm cả vạn bức thư thế này Vũ Tùng Lâm cũng phải viết.
Trương Huyền chỉ sợ Trương Mặc Sênh bị lợi dụng mà không biết, cuối cùng chuốc họa vào thân.
Trương Mặc Sênh thì không suy nghĩ nhiều như ông bố.
Cậu ta vội vàng bước chéo lên một bước, tránh khỏi sự che chắn của Trương Huyền, đoạn nói:
“Tiên sinh là con mời đến đây. Ngài ấy có cách xử lý thịt sống.”
Đoạn, cậu ta lại truyền âm cho nghĩa phụ:
“Ông già, yên tâm đi. Con biết tiên sinh là cường giả cái thế, ít nhất là loại nhìn thấu nhân quả trường hà. Chuyện này lát nữa con sẽ nói rõ cho cha biết. Giờ cha cứ đáp ứng tiên sinh cái đã, đừng để ngài ấy đi mất. Nếu không, cha con ta xong đời thật rồi.”
Trương Huyền nghiến răng.
Lão có cảm giác Nguyễn Đông Thanh cố tình để Trương Mặc Sênh dẫn đến đây. Từ đó, thằng nhóc trở thành con tin bất đắc dĩ, khiến Trương Huyền không thể không chấp nhận điều kiện của gã.
Nếu Nguyễn Đông Thanh đến một mình, chưa chắc Trương Huyền đã sợ hắn. Cùng lắm là chết...
Trương Huyền hắn nổi tiếng là một lão già gàn, xưa nay chưa từng sợ chết, cũng chẳng sợ cường quyền uy hiếp. Nếu không phải tính lão cố chấp cứng đầu, lại cẩn thận phát sợ như vậy, Tiêu Hàm Huân cũng chẳng cần phải vòng vo tam quốc, thực hiện một kế hoạch sáu bảy chục bước phức tạp như thế làm gì. Kỳ thực, nếu không phải Trương Huyền thấy Trương Mặc Sênh đến Phần Thiên Cốc, lão cũng sẽ không yên tâm bế quan.
Mỹ Vị sơn trang cũng sẽ không rơi vào tay Tiêu Hàm Huân.
Đủ thấy, trong lòng Trương Huyền, điểm yếu duy nhất chính là thằng con nuôi Trương Mặc Sênh này.
Bấy giờ...
Trong mắt lão, Nguyễn Đông Thanh để thằng con nuôi lão dẫn gã đến Thực Thần Cư, kỳ thực không khác nào bắt cóc lão lên Lương Sơn. Hiện tại thân trên thuyền giặc, còn gì có thể nói nữa?
Thế nên, Trương Huyền không có chút hảo cảm nào với Nguyễn Đông Thanh.
oOo
Nếu như Nguyễn Đông Thanh thực sự là cường giả tuyệt thế như người ta tưởng tượng, có lẽ hắn đã biết lão trang chủ này nghĩ gì mà bỗng dưng lại dùng đôi mắt mang hình hai viên đạn lườm hắn hằm hằm như vậy. Đáng tiếc, Nguyễn Đông Thanh không phải...
Hắn chỉ là người phàm.
Mà cho dù là có, hắn cũng chỉ biết kêu: “oan uổng quá Bao đại nhân” mà thôi.
Quả nhiên là nằm yên cũng trúng đạn.
Bị chủ nhà lườm bằng ánh mắt “không hoan nghênh” như thế, Nguyễn Đông Thanh cũng đang tính chuyện bỏ về quách cho xong. Cùng lắm lúc đến trình diện Trư Đế, hắn dứt khoát chơi bài không trâu bắt chó đi cày, tự mình xuống bếp một phen.
Trương Mặc Sênh thấy không khí có phần kỳ quặc, mới bất chợt ho khan một tiếng, nói:
“Đúng rồi. Tiên sinh, có thể thỉnh giáo ngài làm cách nào mới có thể xử lý thịt sống hay không?”
Nguyễn Đông Thanh vớ được câu chuyển chủ đề này của Tiểu Thực Thần, không nén nổi, len lén giơ ngón cái về phía Trương Mặc Sênh.
Cứu bóng phút tám chín là đây chứ đâu.